7361 nằm trên giường, sắc mặt hơi tái.
Cậu tròn xoe đôi mắt đào hoa, chăm chú nhìn lão đại phu mà Bình Sinh mời đến.
Lão đại phu một tay vuốt râu, tay kia đặt lên cổ tay 7361 bắt mạch.
Đây là lần đầu tiên 7361 tìm đại phu khám bệnh, không khỏi thấy có chút mới mẻ.
Dù sao thì từ sau khi ăn no đủ, thân thể cậu vẫn luôn khoẻ mạnh, thường ngày chẳng mấy khi đau đầu nhức óc.
Huống chi hiện tại cũng không còn khó chịu như lúc nãy nữa, sau khi nôn xong thì trong ngực cũng dễ chịu đi nhiều.
Nếu không phải vì Bùi Nhuận kiên quyết mời đại phu tới, giờ này cậu đã sớm ngồi dậy ăn cơm rồi.
Lão đại phu bắt mạch rất lâu, lâu đến mức 7361 bắt đầu thấy buồn ngủ, đối phương mới chịu thu tay về.
Bùi Nhuận đứng bên mép giường, nhẹ giọng hỏi: "Đại phu, phu lang của ta thế nào?"
Trên mặt lão đại phu hiện lên ý cười, nói: "Lang quân đừng lo, phu lang thân thể khoẻ mạnh, không có vấn đề gì cả."
"Vậy vì sao em ấy vừa rồi lại..." Bùi Nhuận nói được nửa câu thì chững lại, trong lòng hiện lên một suy đoán, khi mở miệng lại, giọng y đã không còn bình tĩnh như thường nữa.
"Đại phu, phu lang của ta chẳng lẽ là..."
Lão đại phu khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán trong lời Bùi Nhuận: "Là hỉ mạch. Chẳng qua hiện tại thai kỳ còn sớm, mạch tượng chưa thật rõ ràng. Nếu hai người còn lo lắng, có thể đợi vài hôm nữa đến y quán của ta, bắt mạch lại cũng được."
Đợi đến khi Bùi Nhuận tiễn lão đại phu kia đi xong, quay trở lại phòng thì thấy 7361 đang định ngồi dậy khỏi giường.
Bùi Nhuận thấy vậy, bước nhanh mấy bước lại gần: "A Dao đứng dậy là muốn lấy đồ gì sao?"
Vừa dứt lời, y nhẹ nhàng đè 7361 nằm xuống giường một lần nữa: "Em nói với ta, ta giúp em."
7361 không hiểu vì sao Bùi Nhuận lại đột nhiên trở nên cẩn thận đến vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nằm xuống theo.
"Không có gì, ta không khó chịu, chỉ là chợt nhớ tới... Huynh sao lại đột nhiên căng thẳng như thế?"
Bùi Nhuận bật cười khẽ, nắm lấy tay 7361, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn một cái: "Ta chỉ là rất vui, vui đến mức không biết phải làm sao..."
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của 7361, Bùi Nhuận như chợt nhớ ra điều gì đó: "A Dao, có phải em không hiểu 'hỉ mạch' là gì không?"
"Ta vừa định hỏi huynh đây, cái đó có nghĩa là gì vậy? Có phải là nói thân thể ta không sao?"
Nghe chữ "hỉ mạch" liền khiến người ta vui vẻ, nên 7361 hiểu thành cơ thể mình hoàn toàn khỏe mạnh.
Ánh mắt Bùi Nhuận dịu dàng, y đưa tay xoa nhẹ bụng 7361, giọng nói cũng nhẹ nhàng như sợ làm kinh động điều gì đó.
"A Dao, không phải em luôn muốn có một tiểu bảo bảo sao?"
Tầm mắt 7361 dõi theo động tác của Bùi Nhuận dừng lại ở bụng mình, rồi như chợt hiểu ra điều gì, quay sang nhìn y, giọng không chắc chắn.
"Ý huynh là... Nó hiện tại đã ở trong bụng ta rồi sao?"
Bùi Nhuận mỉm cười gật đầu, ánh mắt dịu dàng như nước.
Mong mỏi thầm lặng suốt bao lâu nay bỗng chốc trở thành sự thật, phản ứng đầu tiên của 7361 lại không phải là vui mừng, mà là hoang mang.
"Nhưng... Nhưng..." Cậu không thể tin nổi, đưa tay sờ bụng mình vốn vẫn phẳng lặng, giọng cũng vô thức nhỏ dần xuống, "Nhưng sáng nay ta còn cho huynh xem mà, huynh còn nói giống như mọi ngày... Không có gì thay đổi cả."
"Nó còn nhỏ, thêm mấy tháng nữa là sẽ lớn thôi."
"Thật sao?" Tim 7361 đập thình thịch, có chút bối rối, không biết nên phản ứng thế nào, vì vậy lại hỏi tiếp, "Vậy... Vậy nó vào lúc nào? Ta sao lại không biết gì hết?"
Bùi Nhuận kiên nhẫn đáp: "Là... Là lúc em đang ngủ."
7361 nghi hoặc liếc nhìn Bùi Nhuận một cái: "Thật à? Nhưng ta ngủ thì cũng đâu phải không có cảm giác gì? Sao lại không nghe thấy động tĩnh nào?"
Cậu có tinh thần lực, ngũ cảm lại rất nhạy. Tiểu bảo bảo dù có thừa dịp cậu ngủ mà lặng lẽ chui vào, cậu cũng hẳn phải phát hiện ra mới đúng.
Thấy Bùi Nhuận chỉ cười không nói, cứ thế nhìn mình, 7361 như thể hiểu ra điều gì: "Huynh chẳng lẽ đang dỗ ta vui?"
Bùi Nhuận thật là đang dỗ tiểu phu lang nhà mình, y ho nhẹ một tiếng, lập tức đổi chủ đề: "A Dao, em có đói không? Vừa nãy cơm cũng không ăn được bao nhiêu, muốn ăn gì ta nấu cho."
Nếu là ngày thường, 7361 đã ngoan ngoãn nghe theo rồi. Nhưng chuyện có liên quan đến hài tử, cậu thật sự quá tò mò.
"Không được, huynh phải nói rõ cho ta biết, nó lặng lẽ tới lúc nào."
Không lay chuyển được cậu, Bùi Nhuận đành thở dài, ghé sát bên tai 7361, thì thầm mấy câu.
Vẻ mặt của 7361 từ tò mò lập tức biến thành kinh ngạc.
Đợi Bùi Nhuận ngồi thẳng người lại, thấy phu lang nhà mình lộ ra vẻ mặt như thể vừa chịu cú chấn động cực lớn, y không khỏi thấy đáng yêu vô cùng.
"Được rồi, giờ em cũng biết rồi, ta đi nấu cháo cho em nhé?"
Tiện thể nói chuyện này cho Kỷ Hồng Trác và Bình Bình biết luôn.
Vì không tiện tùy tiện vào phòng ngủ của người khác, nên Kỷ Hồng Trác và Bình Bình vẫn ở phòng ngoài. Khi nãy tiễn lão đại phu đi xong, trong lòng Bùi Nhuận thật sự kích động, nên không nghĩ ngợi gì đã quay thẳng về phòng.
Bây giờ gặp được chuyện vui thế này, tất nhiên cũng muốn báo cho hai người một tiếng để bọn họ khỏi lo lắng.
Bùi Nhuận vừa đứng dậy định đi, tay áo đã bị 7361 kéo lại.
"Sao vậy?" Bùi Nhuận xoay người cúi đầu nhìn cậu, "Là muốn ăn món khác sao?"
7361 trừng mắt, vẻ mặt hầm hừ nhìn Bùi Nhuận: "Nếu như vậy là có thể có tiểu bảo bảo, vậy vì sao huynh không để nó vào sớm một chút đi?"
Rõ ràng ngay từ đầu cậu đã rất muốn có tiểu bảo bảo, cậu cũng từng nói với Bùi Nhuận rồi.
Mà hai người thì cũng chẳng thiếu cơ hội, chuyện gì nên làm cũng làm không ít, sao lại không tranh thủ ngay từ lúc đầu chứ?
7361 thật sự thấy ấm ức, thật sự thấy tức giận.
Cho dù là Bùi Nhuận, đối mặt với câu hỏi như thế cũng không biết nên trả lời thế nào.
Chẳng lẽ phải nói ngay từ đầu là vì sợ A Dao còn nhỏ, mà bản thân mình lại chỉ là một Tú tài...?
Về sau khi đỗ Cử nhân thì quả thực có buông thả hơn, nhưng chuyện này... vẫn phải nói là tùy duyên.
Giờ thì duyên tới rồi, trong lòng y cũng không giấu được niềm vui và kích động.
Nhìn vẻ mặt 7361 đầy oán trách, Bùi Nhuận vừa buồn cười lại vừa thấy mềm lòng. Y đưa tay dùng ngón trỏ khẽ cọ lên mũi cậu.
"Là ta không đúng, khiến A Dao giận rồi. Chờ lát nữa em ăn cơm xong, muốn phạt ta thế nào cũng được."
Bùi Nhuận đã nói vậy, 7361 sao có thể thật sự tức giận? Huống hồ cậu cũng không phải thật sự để bụng.
Lại nghĩ đến trong bụng đã có bảo bảo, 7361 liền hơi ngẩng cằm lên, cười hớn hở nói: "Vậy được rồi, ta tạm thời tha cho huynh."
Bùi Nhuận cúi người, cười hành lễ trước mặt cậu: "Vậy Bùi Nhuận ta xin cảm tạ phu lang đã rộng lượng khoan dung."
Chuyện 7361 mang thai, Kỷ Hồng Trác và Bình Bình chẳng mấy chốc liền biết.
Kỷ Hồng Trác không nói gì nhiều, chỉ xoay người đưa cho 7361 một khối ngọc bội: "Cầm lấy, dưỡng thân."
Trưởng bối ban tặng thì không thể từ chối. Mà 7361 cũng không phải người khách sáo, liền sảng khoái nhận lấy, quay đầu bảo Bùi Nhuận mang một ống bột củ sen mà y định để dành cho cậu, đưa sang cho đối phương làm lễ đáp lại.
Còn Bình Sinh, đại khái là được Kỷ Hồng Trác giao phó, nên hắn đem mấy việc như làm đất, trồng rau, các thứ việc vặt trong sân đều gánh hết.
7361 chỉ cần ngồi trong sân, chỉ tay chỉ chân bảo người ta làm gì là được.
Chỉ là 7361 cũng không hoàn toàn nhàn rỗi. Việc nặng thì giao cho Bình Sinh, nhưng một số việc tỉ mỉ thì vẫn do chính cậu làm, cũng may mấy việc đó không tốn nhiều sức lực.
Cậu và Bùi Nhuận đều vô cùng quý trọng đứa nhỏ trong bụng này. Không nói tới Bùi Nhuận, ngay cả 7361 thường ngày thần kinh thô như vậy, giờ làm gì cũng bắt đầu chú ý từng chút một.
Về sau hai người còn đặc biệt bớt thời gian đến y quán của vị đại phu kia thêm một lần nữa, hỏi cụ thể xem được bao nhiêu ngày rồi.
Cuối cùng được kết luận: đã mang thai khoảng một tháng rưỡi.
Hiện tại đã là cuối tháng 10, chờ tháng 6 hoặc tháng 7 sang năm, đứa nhỏ này liền có thể đến gặp hai người.