Bùi Nhuận từng nói có khả năng sẽ xảy ra tình huống như thế này.
7361 chẳng hề tức giận, cậu đặt sọt tre xuống, kéo lớp hẹ bên trên ra, lấy mấy quả dưa chuột và cà tím bị đè phía dưới.
"Này, nói ngươi đấy! Ngươi còn không mau đi?"
Tên chọn mua thấy 7361 vẫn đứng đó, lại còn ngang nhiên bày đồ trước mặt hắn, lập tức ngữ khí càng thêm khó chịu. Hắn tiến lên hai bước, định đuổi người.
Hai kẻ đi theo phụ trách thu mua rau sắc mặt cũng chẳng mấy tốt đẹp. Chẳng trách bọn họ tức giận, vốn dĩ bọn họ chuyên cung ứng rau xanh cho tửu lâu, vì chuyện này còn phải đi cửa sau không ít. Không nói đâu xa, chỉ riêng phần lợi ích từ việc cung ứng rau cho tửu lâu cũng đã kiếm được khối bạc rồi.
Vậy mà trước mắt lại có kẻ không biết điều, dám ngang nhiên phá chuyện làm ăn của bọn họ ngay giữa thanh thiên bạch nhật, đương nhiên là không vừa mắt.
Một trong hai kẻ kia cũng lên tiếng quát: "Kêu ngươi đi còn không nghe sao? Còn không mau cút?"
7361 chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ cầm lấy cà tím và dưa chuột trong tay, giơ lên trước mặt tên chọn mua: "Dưa leo với cà tím, các ngươi có thu không?"
Tên chọn mua sững người, lời khó nghe vừa định thốt ra lại nghẹn xuống, không nhịn được mà hỏi: "Ngươi lấy từ đâu ra?"
Cà tím với dưa chuột sớm nhất cũng phải một tháng nữa mới đến kỳ thu hoạch.
"Ta tự trồng." 7361 đáp, "Các ngươi thu không? Nếu không thì ta đi tửu lâu khác hỏi một chút."
Tên chọn mua nhìn vào sọt tre của 7361, thấy trong đó chỉ có mấy chục quả cà tím và dưa chuột. Số lượng này mang về nấu ăn cũng chỉ làm được hơn chục bàn, đối với một tửu lâu lớn thì chẳng đáng là bao.
Nếu là rau xanh khác thì thôi, nhưng lúc này dưa chuột và cà tím quả thực hiếm có. Chỉ cần làm một món rau trộn dưa chuột đơn giản cũng có thể thành đặc sản, bán được giá cao.
Tên chọn mua bắt đầu dao động, ánh mắt âm thầm quét qua quét lại trên sọt tre.
Hai kẻ đi cùng thấy hắn chần chừ, liền hạ giọng nhắc nhở: "Triệu ca, huynh xem... Chúng ta đã bàn bạc từ trước rồi..."
Người được gọi là Triệu ca bừng tỉnh, nhớ lại thỏa thuận trước đó với hai người này, trong lòng không khỏi do dự: "Ta thấy cũng không nhiều lắm..."
Đúng là không nhiều, có mua cũng chẳng ảnh hưởng đến nguồn cung của hai kẻ kia. Nhưng trong mắt bọn họ, chuyện lại không đơn giản như vậy.
Hôm nay mua ba, năm cân, ngày mai mua mười, tám cân, lâu dần chẳng phải sẽ chiếm mất phân nửa thị phần của bọn họ? Nếu để 7361 quen thuộc với người trong tửu lâu, biết đâu sau này lại cướp luôn con đường cung ứng thì sao?
Quan trọng nhất là bọn họ vừa mới để ý thấy, không chỉ dưa chuột và cà tím khiến người ta kinh ngạc, mà cả hẹ và rau diếp trong sọt cũng tươi tốt bất thường. Ai biết sau này sẽ thế nào?
Thế nên dù số lượng không nhiều, bọn họ cũng không thể để tên ca nhi này chen chân vào tửu lâu.
Một trong hai kẻ kia tiếp tục nói: "Triệu ca, chỉ có chút này thì không đáng là gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thời tiết thế này, ai biết hắn làm sao trồng ra được? Lai lịch không rõ ràng, ngài thu vào thì là chuyện nhỏ, lỡ khách nhân ăn phải có chuyện thì..."
Hắn không nói thẳng, nhưng rõ ràng là đang ám chỉ rau của 7361 có vấn đề.
Tên chọn mua ban đầu đã định thu mua, nhưng nghe vậy cũng thấy chẳng đáng giá là bao, hơn nữa, nể mặt hai kẻ kia một chút vẫn hơn, bèn nói: "Thôi được, ta biết rồi. Cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ, vài ngày nữa tự nhiên cũng có."
"Đúng là vậy."
7361 nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại, nhưng cậu không nói gì thêm. Cậu nhanh chóng đặt rau trở lại sọt, kéo lớp hẹ phủ lên trên, rồi cõng sọt tre rời đi.
Bùi Nhuận từng nói, đến tửu lâu bán rau vốn chỉ là thử vận may, không có kết quả thì cũng chẳng cần dây dưa, đổi sang chỗ khác là được.
Thấy 7361 cứ thế rời đi, dứt khoát sạch sẽ, hoàn toàn không giống những kẻ thường đến cầu cạnh, tên chọn mua ngẩn người. Hắn vô thức hỏi theo bóng lưng cậu: "Ngươi định mang số rau đó đi đâu bán?"
7361 quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi không mua, sao lại quản ta bán cho ai?"
Dứt lời, cậu không hề ngoảnh lại, thẳng bước rời đi.
Nhìn bóng dáng 7361 khuất dần, trong lòng tên chọn mua mơ hồ có chút hối hận, cứ cảm giác mình đã bỏ lỡ thứ gì đó.
Song, ý nghĩ này rất nhanh bị hắn ném ra sau đầu.
Bỏ lỡ cái gì chứ? Cùng lắm chỉ là một ít rau quả trái mùa mà thôi.
Dĩ nhiên, về sau khi hối hận đến mức dậm chân đấm ngực thì đó đã là chuyện của tương lai.
Cõng sọt rau rời khỏi Phượng Tiên Lâu, 7361 nhớ Bùi Nhuận từng nói, trong huyện không chỉ có mỗi Phượng Tiên Lâu. Nếu bọn họ không thu, vẫn có thể tìm đến các quán ăn nhỏ khác.
Cậu tiện tay kéo một người qua đường, hỏi thăm những tửu lâu và quán cơm khác trong huyện.
Đi qua một con phố, cậu liền thấy một quán cơm nhỏ.
Thật ra gọi là quán cơm nhỏ cũng không đúng lắm. Trên tấm biển ghi ba chữ "Bách Vị Hiên", đây từng là một quán ăn lâu đời có danh tiếng trong huyện. Chỉ là từ khi Phượng Tiên Lâu khai trương, nơi này dần dần xuống dốc.
Đã gần đến chính Ngọ, nhưng từ ngoài cửa nhìn vào, trong quán chỉ lác đác hai bàn có khách ăn cơm. Tiểu nhị đứng ủ rũ ở cửa, dáng vẻ chẳng có chút tinh thần, xem chừng cũng không mời được mấy khách nhân.
Thấy 7361 đi tới, mắt tiểu nhị lập tức sáng lên, đang định mở miệng gọi mời thì lại thấy cậu chỉ đứng trước cửa một lát, sau đó xoay người rời đi.
Tiểu nhị: "......"
Đương nhiên 7361 không rời đi thật. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cậu không định đi vào từ cửa chính mà vòng thẳng ra cửa sau của quán ăn.
Cửa sau Bách Vị Hiên là một tiểu viện không lớn. Trong sân, một người trông như đầu bếp đang tựa vào cột gỗ, chán chường phơi nắng trên bậc thềm.
7361 gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ đang mở rộng: "Ta có thể vào không?"
Người đầu bếp kia hoàn hồn, liếc mắt nhìn cậu: "Muốn vào thì vào đi."
Nhìn trang phục của 7361 cùng với sọt tre cậu cõng sau lưng, ông đại khái cũng đoán được cậu tới làm gì, liền hỏi: "Tiểu ca nhi, ngươi muốn bán đồ à?"
7361 bước vào, đặt sọt tre xuống bậc thềm: "Nhà ông có mua rau không?"
Đầu bếp không khỏi cười khổ một tiếng: "Tiểu ca nhi, không phải ta không muốn mua, mà ngươi cũng thấy đấy, khi nãy đi ngang qua phía trước chắc ngươi cũng nhìn ra rồi, khách đến quán ăn bây giờ chẳng được bao nhiêu, ta có mua đồ cũng chẳng để làm gì."
"Ta thấy rồi." 7361 gật đầu, nhưng vẫn thản nhiên hỏi tiếp, "Vậy rốt cuộc nhà ông có mua rau không?"
Đầu bếp: "......"
7361 kéo lớp hẹ phủ trên cùng ra, lấy dưa chuột và cà tím trong sọt ra: "Ta có mấy thứ này, ông có muốn không?"
Ngô đầu bếp vừa thấy 7361 lấy ra cà tím liền bật dậy khỏi cột trụ, đến khi thấy tiếp dưa chuột, sắc mặt lại càng kinh ngạc.
Ông không nhịn được cầm lấy một quả dưa chuột, kinh ngạc hỏi: "Đây là do tiểu ca ngươi trồng?"
"Ừ." 7361 đáp, "Ông muốn mua không?"
Ngô đầu bếp lại cầm thêm một quả cà tím, cẩn thận quan sát. Ông làm nghề bếp bao năm, ngày ngày tiếp xúc với đủ loại nguyên liệu, đương nhiên không xa lạ gì cà tím hay dưa chuột. Nhưng vào thời tiết này mà lại có rau củ tươi ngon thế này, đúng là hiếm thấy. Càng nhìn kỹ, ông càng chắc chắn đây đều là hàng thượng hạng.
"Tiểu ca, ngươi định bán giá bao nhiêu?"
7361 liền báo giá.
"Không rẻ chút nào." Ngô đầu bếp nhìn sang cả rau hẹ và măng tây, khẳng định, "Nhưng đúng là xứng đáng với giá này."
"Ừ, vậy ông mua không?" 7361 tận chức tận trách với vai trò người bán, kiên trì đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa của mình.
Số rau này đối với một quán ăn mà nói không tính là bao nhiêu, dù hiện giờ Bách Vị Hiên chẳng có mấy bàn khách, nhưng mua từng này cũng chẳng ảnh hưởng gì. Huống hồ, hiện tại trên thị trường nào có dưa chuột hay cà tím?
Trong tình cảnh hiện tại của quán, muốn giữ khách, nhất định phải ra được món gì mới lạ. Ông là đầu bếp của Bách Vị Hiên, trong bếp hiện giờ chỉ còn mỗi ông và một tiểu đồ đệ phụ việc. Ngày hôm trước, chưởng quầy còn nói, nếu tình trạng này cứ tiếp tục, e là quán phải đóng cửa.
Ngô đầu bếp đương nhiên không muốn mất việc. Giờ phút này, nhìn thấy rau của 7361, ông nảy sinh ý nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống để chữa chạy, bèn dứt khoát nói: "Ta mua."
Thực ra, ban đầu Ngô đầu bếp chỉ định mua dưa chuột và cà tím, nhưng khi thấy 7361 ăn mặc cũ kỹ rách nát, nhất thời nảy lòng thương hại, nên mới quyết định mua hết.
Dù vậy, ông cũng không thấy lỗ, bởi rau hẹ và măng tây kia cũng là hàng thượng phẩm.
"Tổng cộng 230 văn." 7361 dứt khoát báo giá.
"Tiểu ca, đợi một chút." Ngô đầu bếp bỗng nhiên hỏi, "Dưa chuột và cà tím nhà ngươi còn không?"
"Có."
"Có thể có bao nhiêu?"
7361 nhanh chóng tính toán sản lượng trên mảnh đất của mình, kết hợp với năng lực tinh thần, rồi đáp: "Cỡ 100 cân." ( tương đương 50kg của Việt Nam)
Ngô đầu bếp ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy nếu cách chế biến của ông hợp lý, thì chỗ này cũng đủ cung ứng trong khoảng nửa tháng. Qua thêm một tháng nữa, khi dưa chuột và cà tím chính vụ xuất hiện trên thị trường, ông cũng không cần nhập thêm loại hàng giá cao này nữa.
"Vậy bao lâu ngươi mới vào huyện một lần?"
Nghe câu này, đôi mắt 7361 cuối cùng cũng sáng lên, ngữ khí cũng không còn bình thản như trước: "Ông muốn mua lâu dài sao?"
Bùi Nhuận từng nói, nếu tìm được một khách hàng mua thường xuyên, thì kế hoạch kiếm tiền nhờ bán rau của cậu mới thực sự có thể thành công. Trước mắt, chẳng phải đây chính là cơ hội đó sao?
"Tiểu ca, đừng vội." Ngô đầu bếp trầm giọng nói, "Ta cũng chưa dám chắc chuyện này có thành hay không. Nhưng nếu có thể, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn kỹ lại. Như vậy đi, hai ngày sau nếu rảnh rỗi, ngươi lại mang một mẻ dưa chuột và cà tím, số lượng tương tự hôm nay, đến thêm một chuyến, thế nào?"
"Có thể."
"Vậy thì cứ quyết như vậy đi."
Ngô đầu bếp đứng dậy, nói với 7361: "Ngươi theo ta, đặt đồ ăn xuống, tiện thể ta sẽ tìm chưởng quầy tính tiền cho ngươi."
7361 lập tức thu dọn đồ ăn, theo sau Ngô đầu bếp tiến vào hậu viện của Bách Vị Hiên.
Trong bếp lúc này chỉ có đồ đệ của Ngô đầu bếp. Hắn đang cầm chảo sắt luyện tay, đảo muỗng liên tục. Thấy Ngô đầu bếp bước vào, hắn liền cất tiếng gọi: "Sư phụ."
Ngô đầu bếp bảo hắn: "Ta mới mua ít đồ ăn, ngươi giúp vị tiểu ca nhi này xử lý đi."
"Vâng."
Tên đồ đệ có vẻ thành thật, vừa trông thấy 7361 là một ca nhi liền vội vàng bước tới, gỡ sọt tre trên lưng cậu xuống: "Để ta làm cho."
7361 cũng thuận thế buông sọt, để mặc hắn chuyển đồ ăn ra ngoài. Đồ đệ của Ngô đầu bếp trước tiên lấy mớ hẹ ra đặt gọn gàng, nhưng khi quay đầu thấy trong sọt còn có cà tím và dưa chuột, hắn không khỏi kinh ngạc: "Đã đến mùa dưa chuột, cà tím rồi sao? Không đúng, trong vườn sau nhà ta, nương ta trồng còn chưa thấy nở hoa nữa."
7361 không đáp lời, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về hướng Ngô đầu bếp rời đi, chờ tiền.
Chẳng mấy chốc, màn trúc bị vén lên, Ngô đầu bếp trở lại, đặt một chuỗi tiền vào tay 7361.
"Tiểu ca, ngươi đếm lại xem, có đủ không?"
7361 ước lượng trọng lượng trong tay, cảm giác nặng trĩu làm tâm tình cậu tốt hẳn lên, khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười thoáng qua: "Cảm ơn, đủ rồi."