Có tiền.
7361 ôm chặt gần 500 văn trong lòng ng.ực, bước chân nhẹ nhàng dạo bước trên phố.
Giờ này đã là chính Ngọ, những quán ăn ven đường bốc khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Đôi mắt 7361 lướt qua từng sạp hàng, miệng bất giác tiết ra nước bọt.
Nhiều quá, nào là hoành thánh, nào là mì, lại có cả những món ăn vặt chiên giòn. Mỗi thứ đều là những món cậu chưa từng nếm thử.
Đã có tiền trong tay, 7361 đương nhiên không muốn nhịn nữa. Cậu bước thẳng đến quán mì gần nhất.
"Lão bản, mì bán thế nào?"
Chủ quán đang bận rộn bên dưới ngước lên đáp: "Mì chay 5 văn một chén, thêm thịt 7 văn."
"Cho ta một chén thêm thịt!" 7361 hào sảng nói.
"Tổng cộng 7 văn."
Trả tiền xong, 7361 tìm một chỗ ngồi trên bàn ghế dành riêng cho thực khách.
Ở chợ mà có thể bày quán tất phải có chút bản lĩnh, tay nghề tự nhiên không thể tệ, huống hồ nguyên liệu làm mì là bột trắng và thịt băm thật sự, dù kém cũng không thể quá kém.
Lão bản động tác mau lẹ, chẳng mấy chốc trước mặt 7361 đã có một bát mì nóng hổi. Sợi mì vàng nhạt chìm trong nước dùng màu trà, bên trên rải vài miếng thịt băm cùng chút hành thái xanh mướt, trông vô cùng đẹp mắt.
7361 chẳng màng nóng, nâng bát lên, hít sâu một hơi: Thơm quá!
Đây là hương vị cậu chưa từng được nếm qua.
Cậu dùng đũa trúc gắp một đũa mì đưa vào miệng, lập tức cảm nhận được mùi thơm tràn đầy khoang miệng. Sợi mì dai ngon kết hợp với vị béo của thịt băm, quả thực không thể chê vào đâu được.
7361 ăn hết sạch bát mì, ngay cả một giọt nước dùng cuối cùng cũng không nỡ bỏ sót.
Một bát mì vừa hết, 7361 lại ghé đến một sạp khác, nơi này bán bánh nướng.
Bánh được làm từ gạo nếp giã nhuyễn, bên trong bọc nhân đậu tán mịn, sau đó thả vào chảo dầu chiên vàng giòn rụm. 7361 không buồn hỏi giá, trực tiếp gọi năm cái.
Vừa cắn một miếng bánh nướng, tay còn ôm túi giấy dầu, ánh mắt cậu lại dừng trên một quầy hàng khác...
Một con phố còn chưa đi hết, trong lòng ng.ực 7361 đã ôm đầy năm sáu túi giấy dầu.
Cuối cùng, cậu cũng không quên lời đã hứa với Bùi Nhuận, mua thịt dê nướng. Hỏi thăm một hồi mới tìm được nơi bán, 8 văn tiền một xiên, 7361 ước lượng rồi mua năm xiên.
Bỏ tất cả thức ăn gói trong giấy dầu vào sọt tre vốn trống không mà thoáng chốc đã đầy một nửa.
Không dừng lại ở đó, 7361 còn ghé qua một sạp chuyên bán rau. Trước nay cậu đều mua đồ ăn từ Vương thẩm, giá cả không hề rẻ. Nay vào huyện, tất nhiên muốn xem có loại nào mới lạ hơn không.
Thế nhưng dù là trong huyện, rau củ bán ra vẫn là những thứ thường gặp. Duy chỉ có hạt giống dưa lạnh là đáng để mắt tới.
Có điều loại hạt này đắt đỏ, chỉ hai mươi mấy hạt mà đã lên đến 30 văn. Tiểu nhị trong tiệm thấy cậu có hứng thú, liền hồ hởi chào mời: "Tiểu ca, ngươi cứ mua về đi, loại dưa lại này dễ trồng, kết quả vừa ngọt vừa ngon. Không biết ngươi mua về ăn hay để bán, nhưng ta dám đảm bảo, tuyệt đối không lỗ."
7361 vừa nghe đến "ngọt lại ngon", không chút do dự liền trả tiền.
...
Một chuyến này tiêu gần 120 văn. Trừ khoản tiền phải đưa lại cho Bùi Nhuận, cậu vẫn còn dư 280 văn.
Sờ lên mảnh áo vá chằng vá đụp trên người, 7361 cảm thấy mình cần phải mua thêm một bộ quần áo mới.
Nguyên chủ chỉ có hai bộ quần áo, lại toàn là chắp vá chồng lên chắp vá. 7361 tuy không để tâm đến vẻ ngoài, nhưng bộ đang mặc cũng đã sắp rách nát không thể mặc tiếp, thế nào cũng phải mua thêm một bộ để thay đổi.
Chỉ là không biết giá quần áo ở đây thế nào. Đúng lúc trong tầm mắt có một cửa tiệm vải, 7361 suy nghĩ một chút rồi bước vào.
Chủ tiệm là một phụ nhân luôn nét mặt tươi cười, thấy 7361 ăn vận nghèo khổ, cũng không tỏ vẻ khinh thường, nhanh chóng bước đến đón tiếp: "Tiểu ca nhi, ngươi muốn mua vải dệt sao?"
"Ta muốn mua quần áo."
Những khách hàng như 7361 phần lớn đều mua vải về nhà tự may, có thể tiết kiệm được không ít tiền. Nhưng nghe cậu muốn mua quần áo may sẵn, phụ nhân cũng không thắc mắc, chỉ xoay người lấy ra hai bộ áo vải thô. Kiểu dáng đơn giản, một bộ màu vàng nhạt, một bộ màu xanh lơ.
"Tiểu ca nhi, ngươi xem, hai bộ này đều vừa vặn với ngươi, có hợp ý không?"
7361 nhìn qua cả hai bộ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bộ màu xanh lơ: "Bộ này, bao nhiêu tiền?"
"Vải của ta đều là loại tốt, vừa bền vừa mát. Ta thấy ngươi thật tâm muốn mua, vậy tính ngươi 180 văn, được chứ?"
180 văn... Vậy cậu vẫn còn dư 100 văn.
7361 chưa từng có khái niệm mặc cả, liền đáp: "Được, ta lấy."
Phụ nhân kia thoáng sững sờ, rồi lập tức cười đến mức miệng cũng không khép lại được: "Được được, vậy tiểu ca nhi muốn mặc luôn hay để ta gói lại cho?"
"Ta mặc luôn."
"Vậy theo ta qua đây."
7361 được phụ nhân dẫn vào gian trong, lúc trở ra đã thay bộ quần áo mới. Cả người tức thì như biến đổi hẳn.
Nguyên chủ trước kia ăn không đủ no, lại ngày ngày lao động nặng nhọc, dù có bảy phần dung mạo cũng đã bị vất vả bào mòn còn ba phần.
Nhưng từ khi 7361 tiếp quản thân thể này, ngày ngày ăn uống đầy đủ, chưa kể để có sức làm việc tốt hơn, cậu còn dành một phần lớn tinh thần lực để bồi dưỡng lại cơ thể suy kiệt. Không chỉ bù đắp những thương tổn từ trước, mà ngay cả vẻ ngoài cũng thay đổi theo.
Trước kia mặc quần áo rách rưới nên khó nhận ra, nay thay bộ trang phục chỉnh tề, diện mạo liền hiện rõ ràng.
Đứng giữa cửa tiệm, 7361 da trắng môi hồng, đôi mắt tròn long lanh như bảo thạch, khảm trên khuôn mặt trắng trẻo, càng làm tôn lên vẻ ngoan ngoãn.
Một khuôn mặt thanh tú rạng rỡ như vậy, lại phối thêm biểu cảm không chút gợn sóng, ngược lại càng làm người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Phụ nhân cửa tiệm không khỏi xuýt xoa khen ngợi: "Ai u, tiểu ca nhi lớn lên thật là khôi ngô tuấn tú."
7361: "?"
"Cảm ơn."
Phụ nhân vòng quanh cậu xem xét vài lượt, ánh mắt dừng trên đôi giày rơm cũ kỹ, liền nói: "Tiểu ca nhi, ta thấy giày của ngươi cũng nên đổi một đôi. Tiệm ta có sẵn giày vải, đế giày chắc chắn, vốn dĩ bán ra 35 văn một đôi. Nhưng thấy ngươi thật thà dễ mến, ta cũng không tính toán nhiều, quần áo kèm giày cả thảy 200 văn, thế nào?"
7361 không hề do dự, lấy nốt số tiền cuối cùng trên người đưa ra, rồi mặc quần áo mới, mang giày mới bước ra khỏi cửa tiệm.
Khi 7361 quay lại sạp hàng của Vương thẩm, Hòe Hoa há hốc miệng đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng gà: "Tiểu... Tiểu Mãn?"
7361 gật đầu, đặt sọt tre xuống, tiện tay lấy ra gói giấy dầu, đem những chiếc bánh nướng vẫn còn ấm chia cho Vương thẩm và Hòe Hoa: "Ăn ngon lắm, cho hai ngươi nếm thử."
Hòe Hoa nào còn tâm trí mà ăn? Cô nương, ca nhi ai chẳng thích diện mạo xinh đẹp. Nàng lập tức đứng dậy, xoay quanh 7361 mấy vòng, ánh mắt sáng rực: "Tiểu Mãn, ngươi mua quần áo mới sao? Thật đẹp! Ngươi mặc vào nhìn đẹp lắm!"
Vương thẩm cũng không giấu nổi kinh ngạc. Nhưng điều bà chú ý không chỉ là bộ quần áo trên người 7361, mà còn là chuyện cậu thật sự đã bán được rau.
Bà kéo 7361 lại gần, hạ giọng hỏi: "Cháu thật sự bán được đồ ăn cho tửu lâu sao?"
"Ừm."
Vương thẩm vẫn cảm thấy khó tin.
Trước đây bà cũng từng giao dịch với tửu lâu, nhưng không phải bán rau. Nhà nông bọn họ làm sao có thể đem rau bán thẳng vào tửu lâu? Cùng lắm chỉ có thể hái nấm trên núi rồi đem bán, vậy mà giá cả còn bị chèn ép không ít.
Giờ tận mắt thấy 7361 thực sự làm được, dù không rõ trong đó có ẩn tình gì, bà vẫn không khỏi nhìn cậu bằng ánh mắt khác hẳn: "Ta cứ nghĩ cháu là đứa không biết tính toán, nhìn cháu bây giờ... Trước kia sao lại để cho Trương thị kia ức hiếp đến vậy?"
7361 không trả lời, chỉ lẳng lặng đem hai chiếc bánh cam còn lại nhét vào tay hai người: "Ăn đi."
Vương thẩm vội xua tay từ chối: "Thứ này không rẻ, cháu giữ mà ăn, thẩm sao có thể lấy của cháu?"
Hòe Hoa bên kia khách sáo vài câu rồi nhận lấy, nàng hiểu bạn tốt kiếm tiền chẳng dễ dàng, xưa nay vẫn vậy, khách sáo quá mức cũng thành dư thừa. Vì thế, nàng qua loa nói: "Thẩm, ngài cứ ăn đi, Tiểu Mãn thật lòng cho ngài đấy."
Thấy khó từ chối, Vương thẩm đành nhận lấy, miệng vẫn không quên dặn dò: "Cháu đó, kiếm được tiền thì nhớ tích cóp, đừng lúc nào cũng tiêu xài phung phí, kế sinh nhai không thể không tính toán kỹ lưỡng..."
Dứt lời, bà cẩn thận cất miếng bánh nướng, định bụng mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà có cái mà ăn vặt.
Lúc này đã gần chính Ngọ, ba người thu dọn đồ đạc, ngoại trừ 7361, hàng hóa đều đã bán hết. Vương thẩm còn dư chút rau chân vịt, nhưng Hòe Hoa lại khá lanh lợi, ban đầu có chút ngượng ngùng, về sau buông lỏng, một rổ trứng gà cũng bán được gần hết.
Giờ này, chợ cũng chẳng còn mấy người mua, mà thời gian hẹn với Lý đại thúc cũng sắp đến, ba người thương lượng một hồi rồi quyết định quay về.
Xách đồ đến gốc đại thụ đã hẹn trước, thấy Lý đại thúc đang nằm trên xe nhắm mắt dưỡng thần, Vương thẩm bèn lên tiếng: "Lão Lý, về thôi."
Lý đại thúc nghe vậy mở mắt, thấy ba người đã đến liền ngồi dậy: "Giờ mới về à?"
"Về thôi." Vương thẩm đáp lời.
Ba người lại trèo lên xe bò, men theo con đường xóc nảy, lảo đảo mà trở về thôn Vương Gia.
Khi xe bò đến đầu thôn, 7361 bỗng lên tiếng: "Dừng xe."
Lý đại thúc kéo cương, dừng xe bò lại, 7361 liền xách hai cái sọt tre, nhảy xuống xe.
"Tiểu Mãn, ngươi đi đâu thế?" Hòe Hoa hỏi.
"Đi..." 7361 thoáng ngập ngừng, rồi đáp, "Đi tìm người."
Hòe Hoa ngẩn người, trong mắt nàng, ở cái thôn này, bạn tốt của 7361 chỉ có mình nàng. Giờ đối phương lại nói muốn đi tìm người, nàng thật sự nghĩ không ra đó là ai.
Vì thế, nàng liền hỏi: "Ngươi đi tìm ai?"
7361: "......"
7361: "Không thể nói cho ngươi, y không cho ta nói."
Dứt lời, như thể sợ Hòe Hoa lại truy hỏi, 7361 vội vã xua tay, rồi nhanh chóng bước đi, cứ như chạy trốn.
Phía sau vẫn còn vang vọng giọng Hòe Hoa: "Tiểu Mãn... Ngươi chậm một chút..."
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng Hòe Hoa nữa, 7361 mới dần chậm lại bước chân.
Cậu tìm người, đương nhiên là muốn đi tìm Bùi Nhuận.
Chỉ là giờ này...
7361 thở dài, có chút phiền muộn, trời còn lâu mới tối.
Nhưng cậu lại muốn gặp Bùi Nhuận ngay bây giờ, muốn nhìn thấy y, muốn nói cho y biết mình hôm nay kiếm được tiền, còn mua thật nhiều đồ ngon.
Trong sọt tre toàn là món ngon, không chỉ có thịt dê nướng, mà món nào cậu từng nếm qua thấy ngon, cậu đều muốn chia sẻ với Bùi Nhuận.
Bước chân do dự mấy lần.
Đột nhiên, 7361 nghĩ đến, cậu có thể đến học đường ở tây thôn tìm Bùi Nhuận!
Dù sao lần trước cũng đã được phá lệ, mà sau đó đối phương cũng chưa nói là không được.
Vậy có phải lần này cũng có thể hay không?