Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 40

Bị làm khó xử thì dĩ nhiên là không. Bất kể là Lâm phủ hay Bách Duyệt Hiên, thái độ đối với 7361 đều tốt đến không ngờ.

"Hôm nay ta kiếm được rất nhiều tiền, tận 1500 văn lận! Ngô đầu bếp còn trả lại cho ta một góc bạc nữa." 7361 không nhịn được muốn khoe công, vừa sờ sờ trên người, vừa lấy túi tiền ra.

Túi tiền làm bằng vải xanh lơ, bên ngoài có hơi cũ, nhưng đường may lại rất tinh xảo.

Đây là túi tiền Bùi Nhuận đưa cho cậu.

7361 mở ra, lật tìm bên trong rồi đổ hết ra tay, đếm một lượt, phát hiện chỉ còn lại chưa đến 30 văn tiền. Góc bạc vụn kia dĩ nhiên cũng chẳng còn nữa.

Ừm...

Người không có ý thức tiết kiệm như cậu, tiêu tiền hoàn toàn theo bản năng. Nhìn thấy gì muốn mua thì mua, thế nên tiền kiếm được bao nhiêu cũng chẳng giữ lại được bao nhiêu.

"... Tiêu hết rồi."

Bùi Nhuận cười khẽ, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đứng đực tại chỗ của 7361, dịu dàng nói: "Ngươi mới dọn vào nhà mới, cần sắm sửa thêm không ít đồ. Tiền vẫn có thể kiếm lại... Lần sau đi, lần sau nhớ để lại cho ta xem bạc."

Được y nói như vậy, 7361 cũng thấy có lý. Dù sao ba ngày nữa cậu lại lên huyện giao hàng, khi đó lại có thêm một khoản tiền. Cậu liền tranh thủ ba ngày này trồng thêm rau, kiếm thêm chút tiền, đến lúc đó sẽ đưa cho Bùi Nhuận xem.

"Ngươi nói rất đúng." 7361 nở nụ cười.

Ánh mắt vô tình lướt qua hai cây mầm nhỏ trong sân, Bùi Nhuận cũng phát hiện ra, liền mỉm cười hỏi: "Đây là cây mới ngươi trồng sao?"

Lực chú ý bị dời đi, 7361 liền thu tiền về túi, sau đó hứng thú bừng bừng giới thiệu với Bùi Nhuận: "Đúng vậy, mới mua đấy. Cây này là cây táo, còn cây kia là cây hạnh."

Hai cây nhỏ chỉ cao đến nửa người, trụi lủi đứng trong sân, cành cây thưa thớt, chẳng có lấy một mảnh lá.

Dù không rành chuyện đồng áng, Bùi Nhuận cũng biết thời điểm tốt nhất để di thực cây giống là vào mùa xuân, mà hiện tại đã là giữa hè.

7361 lại chẳng bận tâm đến điều đó: "Người kia nói, ba năm là có thể kết quả. Nhưng nếu là ta trồng, ta cảm thấy chậm nhất sang năm đã có thể ăn rồi."

Dứt lời, cậu quay đầu hỏi Bùi Nhuận: "Ngươi đã từng ăn quả hạnh chưa?"

"Ngẫu nhiên có nếm qua."

"Ngon không? Vị thế nào?"

"Chua ngọt xen lẫn, hương vị cũng tạm được."

7361 không nhịn được mà nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào hai cành cây trụi lủi kia: "Ngươi nói có thể ăn, vậy nhất định là rất ngon."

Nói xong, cậu vỗ vỗ ngực, trịnh trọng hứa với Bùi Nhuận: "Vậy chờ sang năm có quả, ta sẽ dành hết cho ngươi."

Đáp lại 7361 vẫn là giọng nói ôn hòa trước sau như một của Bùi Nhuận: "Được."

Vì đã hứa với Bùi Nhuận, 7361 liền đặc biệt chăm sóc hai cây ấy. Mỗi ngày sau khi bận rộn với công việc đồng áng, cậu đều tận dụng số tinh thần lực còn lại để tưới bón cho chúng.

Cây giống lớn lên trông thấy, từ nảy chồi, đâm lá, đến khi mọc thêm những cành non mới, lúa mạch trong ruộng cũng đã chín vàng.

Những đợt sóng lúa ánh lên sắc vàng óng ánh, gợn theo từng cơn gió, hòa cùng cái nóng oi bức kéo dài.

Mặt trời cao cao treo giữa trời, không chút thiên vị mà thiêu đốt vạn vật dưới ánh nắng gay gắt.

Thôn dân thôn Vương Gia, cả già lẫn trẻ, đều ra ruộng. Những hán tử c.ởi tr.ần, khom lưng vung lưỡi hái gặt lúa. Phu lang cùng tức phụ thì đứng bên cạnh bó lúa lại thành từng bó gọn gàng. Trẻ con trong nhà, đứa nhỏ hơn theo sau nhặt hạt rơi vãi, đứa lớn một chút thì phụ giúp nấu cơm, đưa cơm ra đồng.

Liên tiếp mấy ngày, từ trong ruộng đến trên đường, đâu đâu cũng thấy bóng dáng bận rộn của thôn dân. Mọi người đều muốn tranh thủ khi thời tiết còn tốt mà nhanh chóng thu hoạch, phơi khô lúa mạch rồi cất trữ vào kho, tránh để bất chợt gặp mưa lớn, khiến một năm vất vả đổ sông đổ bể.

Học đường ở phía tây thôn cũng sớm cho học trò nghỉ, tạm ngừng giảng dạy. Những đứa trẻ ấy vốn là lao động chính trong nhà, tất nhiên phải về giúp đỡ thu hoạch. Còn Bùi Nhuận, vì không có học trò, y cũng trở nên rảnh rỗi.

Riêng 7361, cậu chẳng có ruộng đất, dĩ nhiên cũng chẳng cần vội.

Cả ngày cậu chỉ loanh quanh bên mấy luống rau, nhưng đất trồng chẳng đáng là bao, hơn nữa thổ nhưỡng ở đây màu mỡ hơn hoang tinh không biết bao nhiêu lần. Trước đó, mỗi ngày cậu chỉ cần dành chưa tới một canh giờ tưới tinh thần lực là đã xong xuôi mọi việc.

Bách Duyệt Hiên và Lâm phủ bên kia cũng đã đặt hàng bốn lần rau củ, chỉ còn đợi giao hàng lấy tiền, chẳng có gì cần lo nghĩ thêm.

Thực ra lúc đầu 7361 muốn giúp Bùi Nhuận gặt lúa, nhưng hai hộ thôn dân kia nào chịu. Họ vốn được miễn thuế nhờ có Bùi Nhuận, nếu ngay cả việc này cũng để người khác làm thay, trong lòng thật sự chẳng yên.

Thế nên, vào thời điểm cả thôn đang vào mùa vụ, 7361 và Bùi Nhuận trở thành hai người nhàn rỗi nhất thôn Vương Gia.

Không, nói đúng hơn, chỉ có Bùi Nhuận là thanh nhàn.

Giờ phút này, 7361 đang nằm bò ra bàn, trong tay cầm một quyển sách, đôi mày nhăn tít lại như gặp phải bài toán khó.

Đây là sách Bùi Nhuận đưa cho cậu, chính là 《Thiên Tự Văn》, chuyên dùng để dạy trẻ nhỏ nhập môn.

"Về sau ngươi ra ngoài giao tiếp với người ta, ít nhiều cũng phải biết chữ thì mới thuận tiện hơn." Khi ấy, Bùi phu tử đã nói với cậu như vậy.

7361 không hiểu giữa việc giao tiếp với người khác và biết chữ thì có liên quan gì đến nhau, nhưng cậu cũng tuyệt đối không muốn bị xem là thất học. Nhân lúc khoảng thời gian này Bùi Nhuận không đến học đường, cậu còn hùng hồn tuyên bố rằng mình sẽ học chữ thật tốt, tràn đầy tự tin.

Ở tinh tế, cậu có thể viết thành thạo rất nhiều loại ngôn ngữ của các chủng tộc khác nhau, vậy thì mấy quyển sách vỡ lòng ở đây nào có thể làm khó cậu chứ?

"Cho ta thêm mấy quyển sách nữa đi, không cần loại vỡ lòng, lấy hết tất cả ra đây, mấy ngày nay ta sẽ đọc hết."

Sau khi nói ra những lời này chưa đầy hai canh giờ, 7361 nhìn quyển sách trên tay, hai mắt đờ đẫn, chỉ vào một chữ trong đó: "Cái này... vừa rồi ngươi đọc là gì?"

Bùi Nhuận đang ngồi bên cạnh, buông quyển sách trên tay xuống, nhìn theo ngón tay của 7361, giọng điềm đạm đáp: "Thử."

7361 trầm mặc.

Một lát sau, ngón tay cậu lại dịch sang một chữ khác: "Vậy còn cái này..."

"Thu."

Lại một trận trầm mặc kéo dài.

Nếu 7361 nhớ không lầm, đây đã là lần thứ ba cậu hỏi về cùng một chữ.

Bùi Nhuận là một lão sư tốt, chưa bao giờ ép cậu phải học thuộc lòng. Mỗi chữ đều được y giải thích cặn kẽ về ý nghĩa.

Thế nhưng, không biết có phải do cậu chưa thích ứng với khí hậu ở đây hay không, mà văn tự của Đại Thịnh triều đối với cậu mà nói, thoạt nhìn chẳng khác gì một đống ký hiệu kỳ quái.

Kể từ khi rời khỏi khoang mẫu đến nay, đây là lần đầu tiên 7361 nếm trải cảm giác gọi là tuyệt vọng.

Cậu còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau cú sốc khi nhận ra mình là kẻ thất học, đã phải đối diện với một sự thật còn đau đớn hơn, cậu thực sự là một kẻ ngốc!

Cậu có lý do để nghi ngờ, chẳng lẽ là do người Vương gia quá ngu ngốc nên lây bệnh cho cậu? Bằng không, với trí lực 120 tiêu chuẩn của một người phỏng sinh ở tinh tế như cậu, làm sao có thể không học nổi thứ văn tự đơn giản này chứ?

Đúng lúc 7361 đang chìm sâu trong vòng xoáy tự nghi ngờ chính mình, Bùi Nhuận đẩy xe lăn ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, y lại trở vào phòng, đặt chiếc khay trong tay xuống trước mặt 7361, kẻ lúc này đã sống không còn gì luyến tiếc.

"Ngươi muốn ăn, nếm thử xem, có phải chua ngọt hay không."

Những quả nhỏ vàng óng được rửa sạch sẽ, xếp ngay ngắn trong chiếc bát sứ thô. Đặt gần lại còn có thể cảm nhận được hơi lạnh phả ra từ vỏ quả, hiển nhiên là Bùi Nhuận đã cố ý treo chúng trong giếng nước để ướp lạnh.

"Đây là gì?" 7361 cầm một quả lên, xúc cảm lành lạnh lập tức xua tan đi chút oi bức còn sót lại trên da. Cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, thử đoán: "Đây là... quả hạnh?"

Bùi Nhuận gật đầu.

Tinh thần 7361 lập tức tỉnh táo, cậu nhìn đi nhìn lại mấy lần, có chút không dám tin: "Cho ta ăn sao?"

"Đương nhiên."

Được khẳng định, 7361 không chút do dự nhét ngay vào miệng cắn một ngụm.

Phản ứng đầu tiên chính là chua, chua đến mức mặt mày cũng nhăn lại, nhưng ngay sau đó lại là vị ngọt thanh thoát. Phần thịt quả lành lạnh, mát dịu, chua ngọt đan xen tạo thành một hương vị vô cùng đặc biệt.

"Ngon quá!" Đôi mắt 7361 tức khắc bừng sáng.

Cậu nhanh chóng cho hết chỗ hạnh còn lại vào miệng, lúng búng hỏi: "Bùi Nhuận, ngươi lấy đâu ra quả hạnh vậy? Ta có thấy cây hạnh nào đâu."

Bùi Nhuận mỉm cười, chỉ đáp: "Bằng hữu lúc trước đưa tới. Nhà hắn may mắn có hai gốc hạnh, dạo gần đây đúng vào mùa chín, liền mang đến tặng một ít."

Bình Luận (0)
Comment