Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 41

Số quả hạnh hơn phân nửa đã vào bụng cậu, nếu không phải Bùi Nhuận ngăn lại, e rằng cậu đã ăn đến ê cả răng, chẳng chừa lại chút nào.

Quả hạnh chua ngọt, lạnh lẽo, xua tan cái nóng oi ả của ngày hè, cũng làm dịu đi nỗi bực dọc trong lòng 7361.

Cậu đem toàn bộ hạt hạnh nhổ ra, vùi xuống đất trước cửa sau nhà Bùi Nhuận, nghiêm túc nói sẽ trồng cho y một rừng hạnh, để sau này Bùi Nhuận không cần đợi bạn bè mang đến, cũng có thể ăn hạnh thỏa thích.

Đương nhiên, để đổi lại, Bùi Nhuận phải làm cho cậu nhiều món ngon hơn nữa.

Bùi Nhuận vui vẻ nhận lời.

7361 nhân cơ hội lén gấp mấy quyển sách lại, giả vờ như không có chuyện gì, bâng quơ nói: "Đúng rồi, Bùi Nhuận, dưa lạnh ta trồng đã ăn được rồi, mai ta mang cho ngươi!"

Bùi Nhuận cũng chẳng vạch trần động tác nhỏ của 7361, khóe môi khẽ nhếch, mỉm cười hỏi: "Ngày mai có phải lại vào huyện không?"

"Đúng."

"Vậy lần này không cần mua thức ăn giúp ta nữa."

7361 quay đầu lại: "Ngươi không thích sao?"

"Không phải là thích hay không." Bùi Nhuận chậm rãi giải thích, "Ngày hè oi bức, đồ ăn để không được lâu."

"Thế ta mua thứ để được lâu." Bằng không, 7361 cũng ngại khi ngày ngày sang nhà Bùi Nhuận ăn chực.

Bùi Nhuận cũng không quá kiên trì, chỉ nói: "Nếu thật sự muốn mua, vậy có thể ghé tiệm gạo mua ít đậu xanh."

7361 vui vẻ đồng ý.

Cất được sách mà không bị phát hiện, 7361 nán lại nhà Bùi Nhuận đến khi mặt trời dần khuất về Tây, chờ gió chiều thổi qua, xua tan cái nóng oi ả, rồi mới ôm lấy mớ hạnh mát lạnh rời đi.

Hai bên bờ ruộng vẫn còn không ít thôn dân bận rộn. Ai nấy đều tranh thủ lúc thời tiết dịu mát, gấp rút làm việc, bù lại những giờ bị nắng gắt hun cháy ban ngày.

Nhà họ Vương cũng không ngoại lệ, chỉ là có phần khác với những thôn dân đang vội vã thu hoạch.

Trên bờ ruộng, Trương thị trừng mắt nhìn Vương Minh Võ đang nằm dài một chỗ, ngực phập phồng vì tức giận.

"Một buổi trưa, ngươi chỉ cắt được có hai hàng lúa thôi sao?" Trương thị chất vấn.

Vương Minh Võ đưa tay quệt trán, dù trên đó chẳng có lấy một giọt mồ hôi: "Nương, hôm nay con không được khỏe, cắt được hai hàng thế này đã là cố gắng lắm rồi."

Bên kia, hai đứa nhỏ nhà Lưu thị, đứa lớn cả buổi chiều bị cha sai đi cắt lúa, đứa nhỏ thì nhặt bông lúa rơi, nhìn thấy Trương thị nổi trận lôi đình cũng không dám hé răng, chỉ vội vàng bỏ dở công việc, lặng lẽ né sang một bên.

Trương thị trừng mắt liếc hai đứa trẻ, rồi quay sang mắng lớn: "Đừng có mà giả bộ giống cha ngươi! Tưởng ta không nhìn ra ngươi lười biếng sao? Đại Tráng nhà bên mới có tí tuổi đầu mà đã cắt được nửa mẫu ruộng, còn ngươi thì chỉ biết nằm đây! Những nhà khác ba bốn ngày là gặt xong, còn ngươi thì kéo lê ra bảy tám ngày vẫn chưa xong!"

Năm trước... năm trước là còn có Lý Tiểu Mãn, Vương Minh Võ trên ruộng cũng chỉ giả bộ làm vài ba động tác, câu có câu không mà làm cho qua chuyện, hơn nữa Trương thị khi đó cũng còn giúp đỡ...

Năm nay, Lý Tiểu Mãn không còn nữa, Lưu thị thì mới sinh con, Trương thị lại phải phân tâm chăm sóc Lưu thị ở cữ, còn phải lo liệu gia súc trong nhà cùng bao nhiêu việc lớn nhỏ, thành ra mọi chuyện đồng áng đều đổ hết lên đầu Vương Minh Võ.

Mà gã thì lười biếng đã quen, làm sao chịu vất vả cày cấy cho ra hồn?

"Nhà ta người đông như vậy, hết thảy đều dựa vào một mình con, con cũng đâu phải trâu ngựa, chẳng lẽ ngay cả nghỉ một chút cũng không được?"

"Ngươi cũng dám nghỉ à? Nói không chừng trời sắp mưa, đến lúc đó lương thực hỏng hết, cả nhà ngươi định uống gió Tây Bắc mà sống sao?"

Vương Minh Võ bĩu môi, lầm bầm gì đó trong miệng.

Trương thị nhìn vậy càng tức giận: "Ngươi lẩm bẩm cái gì đấy?"

"Con nói..." Bị mắng đến phát cáu, Vương Minh Võ cũng chẳng buồn nhịn nữa, lớn tiếng cãi lại, "Nếu nương thật sự lo lắng lương thực, sao không nhân lúc còn sớm bỏ tiền ra thuê hai người giúp gặt? Dù sao cha cũng kiếm ra tiền, ngài suốt ngày ky cóp không dám tiêu, chẳng phải cuối cùng cũng để ông ấy mang tiền đi nuôi người ngoài thôi sao?"

Nhắc đến Vương Kim Hà, cơn giận của Trương thị lập tức bùng lên. Từ sau vụ phân gua lần trước, mụ với Vương Kim Hà cãi cọ không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, Vương Kim Hà dứt khoát tránh mặt, chui vào trong huyện không chịu về.

Trương thị tìm đến tận nơi mấy lần cũng không gặp, tiền bạc càng đừng mong trông thấy.

"Ngươi... ngươi nói cái lời hỗn xược gì đó!" Trương thị vớ lấy cây gậy trong tầm tay, vừa vụt về phía Vương Minh Võ vừa mắng, "Ta làm sao lại sinh ra đứa con lười biếng như ngươi chứ! Tiêu tiền thuê người? Ngươi cũng mở miệng ra nói được! Tiền đâu? Ngươi kiếm được sao?"

Vương Minh Võ lách người né đòn, nghẹn cổ cãi: "Trước kia con làm việc trong huyện, nửa xâu tiền kiếm được không phải đều đưa nương cả sao? Một đồng con cũng chẳng giữ lại! Nếu tiền của con không đủ, chẳng lẽ cha không đưa tiền cho nương sao?"

"Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới mấy văn tiền ấy sao? Cả nhà ngươi ăn cơm không tốn tiền chắc? Còn đứa con dâu ham ăn kia nữa, ỷ vào bụng bầu, lâu lâu lại đòi ăn thịt! Nửa xâu tiền của ngươi mua nổi được mấy cân thịt hả..."

Trương thị đánh không trúng Vương Minh Võ, tức giận đến mức vứt mạnh cây gậy xuống đất, ngồi bệt xuống mà khóc lóc kêu trời: "Ông trời ơi! Kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà phải gả vào cái nhà họ Vương này chứ! Cha ngươi là cái đồ lòng dạ đen tối, còn ngươi thì dám cãi lại ta..."

Tiếng mắng chửi lan xa, đám thôn dân đang bận rộn gặt hái cũng không nhịn được quay đầu nhìn náo nhiệt một lúc rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc đồng áng.

7361 đang vui vẻ nhấm nháp mấy quả hạnh cũng nghe thấy. Cậu phải đi ngang qua đoạn đường ấy để về nhà, mà nhà họ Vương cũng chẳng cách xa mấy. Trương thị lại có giọng the thé chói tai, với thính lực nhạy bén của 7361, muốn không nghe cũng khó.

Có điều, cậu chỉ coi như gió thoảng qua tai, đi qua nhà họ Vương rồi thì người nhà đó đối với cậu cũng chẳng khác gì không tồn tại.

Những kẻ không liên quan, cậu lười để tâm.

Hôm sau, 7361 như thường lệ ngồi xe ngựa nhà họ Lâm vào huyện, đến Bách Duyệt Hiên.

Ở cửa sau Bách Duyệt Hiên, Trụ Tử đã đứng sẵn chờ.

7361 chẳng lạ lẫm gì, theo Trụ Tử đi thẳng vào bếp, chờ tính số lượng đồ ăn rồi nhận tiền.

Bên ngoài, tấm rèm ở cửa quán ăn bị vén lên, là Ngô đầu bếp vừa nghe tin tức liền chạy đến. Vừa thấy 7361, khuôn mặt ông lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

"Tiểu ca, vất vả rồi."

Giao thiệp vài lần, thái độ của 7361 cũng không còn khách khí như trước, thậm chí còn có thể mỉm cười đáp lại Ngô đầu bếp một chút: "Không vất vả."

Ngô đầu bếp liếc nhìn sọt tre đựng rau, vẫn là mấy thứ quen thuộc lần trước, cà tím, dưa chuột, củ cải đỏ, cùng với hai bó rau hẹ.

Ánh mắt dừng lại trên bó rau hẹ, ông hắng giọng, thử dò hỏi: "Hôm nay tiểu ca vẫn mang tặng hai bó rau hẹ sao?"

"Ừm."

"Là thế này, ta có chuyện muốn thương lượng với tiểu ca."

"Ông nói đi."

"Không biết về sau tiểu ca có thể mang thêm chút rau hẹ đến không?"

7361 ngẫm nghĩ. Hiện tại, hai mẫu ruộng của Bùi Nhuận đã khai khẩn xong, mấy ngày nay cậu cũng tính toán sắp xếp lại một chút, xem trồng thêm thứ gì. Trong sân nhà cậu cũng chừa ra vài luống, trồng mấy loại như bí đỏ, bí đao linh tinh.

Bản thân cậu không thiếu đất trồng, yêu cầu của Ngô đầu bếp cũng không phải là không thể đáp ứng.

Thế là 7361 hỏi: "Ông cần bao nhiêu?"

Ngô đầu bếp vừa nghe vậy liền mừng rỡ, lập tức đáp: "Ta bên này đương nhiên là càng nhiều càng tốt, chỉ không biết tiểu ca có thể cung cấp được bao nhiêu. Nếu tiểu ca chịu bán thêm, ta nguyện trả giá gấp đôi."

Trước kia, giá rau hẹ mà 7361 bán cho Bách Duyệt Hiên là 6 văn tiền một bó, gấp đôi tức là 12 văn.

Nhưng 7361 bây giờ đã không còn là 7361 của trước kia. Nếu nói về giá cả, chắc chắn Lâm phủ bên kia ra giá cao hơn. Nhưng 7361 vốn là người dễ thỏa mãn, hiện tại cậu kiếm tiền đủ để đáp ứng nhu cầu hằng ngày, vậy nên với Bách Duyệt Hiên, cậu vẫn luôn giữ nguyên giá gốc, chưa bao giờ có ý định tăng giá.

Giờ đối phương đã chủ động nhắc đến, 7361 cũng không ngốc đến mức từ chối. Cậu ước lượng sức mình rồi đưa ra con số: "Vậy lần sau ta mang thêm bốn bó cho ngươi."

Hiện tại, cứ ba ngày cậu giao sáu bó cho Bách Duyệt Hiên, nếu thêm bốn bó nữa thì tổng cộng sẽ là mười bó, thực sự không ít.

Ngô đầu bếp nghe vậy mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Được được được! Đa tạ tiểu ca."

Xoa xoa tay, ông lại nói tiếp: "Còn một chuyện nữa, tiểu ca trước đó không phải có nói nửa tháng sau sẽ có thêm loại mới sao? Ta vẫn chưa hỏi là loại gì, để tiện chuẩn bị trước cách chế biến."

Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu, 7361 thản nhiên đáp: "Bí đao, bí đỏ, còn có đậu que."

Ngô đầu bếp lập tức tính toán trong đầu xem có thể chế biến ra những món gì từ ba loại rau này, sau đó cười tươi nói: "Vậy được rồi, ta sẽ cho treo bảng thông báo trước, đến khi tiểu ca mang đến thì cứ thế mà làm."

Sau khi tính tiền xong, 7361 rời khỏi Bách Duyệt Hiên, ung dung cõng sọt trống trên lưng.

Đi ngang qua ngã tư đường, cậu vô tình liếc qua cửa chính của Bách Duyệt Hiên. Ở đó, không ít khách nhân đã tụ tập chờ sẵn.

Hiện tại còn cách giờ cơm trưa một khoảng thời gian, vậy mà số người không những không giảm đi mà còn ngày càng đông.

Có vẻ như Bách Duyệt Hiên lại mới tuyển thêm một tiểu nhị. Giờ phút này, tiểu nhị mới đang vội vã bưng nước trà cho khách, miệng nở nụ cười rạng rỡ.

Đám khách nhân đứng đợi cũng thấp giọng bàn tán với nhau. Tiếng xì xào bị át đi phần nào bởi âm thanh phố chợ náo nhiệt, nhưng với thính lực nhạy bén của 7361, hắn vẫn nghe được rõ ràng từng chữ một.

"...... Thực sự có tác dụng sao?"

Bị hỏi, người nọ ho nhẹ một tiếng, đè nén thanh âm nói: "Dù sao lời đồn cũng truyền như vậy, có điều ta không biết, ta thì chẳng có vấn đề gì."

"Vậy ngươi đứng đây chờ làm gì?"

"Khụ khụ... Chuyện đó, ta chỉ là đứng xem thôi. Hơn nữa, quán ăn này có mấy món khác ta cũng muốn nếm thử, đâu phải cứ nhất định phải ăn bánh rán nhân hẹ..."

"Vậy thì tốt, ta định nếm thử, đến lúc đó ngươi đừng tranh với ta là được."

"......"

Nghe xong toàn bộ, 7361: ?

Bánh rán nhân hẹ, đó là thứ gì?

Xem ra là món Bách Duyệt Hiên dùng chỗ rau hẹ mà cậu mang tới để chế biến, dường như còn được nhiều người ưa thích. Bằng không, cậu đã chẳng nghe thấy cái tên này nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Chắc hẳn là rất ngon, 7361 nuốt nước miếng, nghĩ lát nữa về hỏi xem Bùi Nhuận có thể làm hay không, trong ruộng nhà y vẫn còn không ít rau hẹ.

Nghĩ vậy, 7361 liền bước nhanh hơn, định ghé qua tiệm gạo trước, mua ít đậu xanh như lời Bùi Nhuận dặn.

Đi được một đoạn, bước chân 7361 thoáng khựng lại, cậu nhíu mày, ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Sau lưng là con phố tấp nập kẻ qua người lại, bên tai vang vọng tiếng rao hàng của đám tiểu thương, bá tánh hoặc đi hoặc đứng, ai nấy đều bận rộn chuyện riêng, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp.

Đứng đó một lúc lâu, vẫn chẳng thấy điều gì bất thường, 7361 mới quay đầu, tiếp tục đi về phía tiệm gạo.

Băng qua hai con phố, đến một con hẻm vắng vẻ, tiếng ồn ào nơi chốn phồn hoa dần xa, chỉ còn lại âm thanh bước chân của chính cậu, quanh quẩn trong con ngõ nhỏ.

7361 mặt không biểu lộ cảm xúc, mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng bước chân ngày một chậm lại.

Chờ đến khi sắp rẽ sang ngã tiếp theo, hắn đột nhiên siết chặt tay cầm Thịt Nướng, ngay sau đó xoay người, mấy bước đã đuổi kịp bóng người lén lút phía sau, giơ tay liền lấy sọt tre úp thẳng xuống đỉnh đầu đối phương.

Người nọ chỉ kịp hét thảm một tiếng, sau đó lập tức bị đánh đến choáng váng đầu óc, loạng choạng ngã ngồi bệt xuống đất, dựa vào tường thở hổn hển.

7361 thu hồi sọt tre, trước tiên kiểm tra một lượt, thấy không có hư hại gì mới đặt sang một bên.

Nhìn kẻ trước mặt rõ ràng đã choáng váng, thanh âm 7361 lạnh hẳn đi: "Ngươi là ai? Vì sao theo dõi ta?

Bình Luận (0)
Comment