Sân nhà họ Triệu rơi vào tĩnh lặng.
Tiếng khóc của Hòe Hoa cũng ngưng bặt, nàng ngơ ngác nhìn 7361 đang đứng trước mặt, nhất thời không phản ứng kịp.
Không chỉ nàng, tất cả những người có mặt đều bị biến cố vừa rồi làm cho sững sờ.
7361 mặt không đổi sắc thu chân về, đôi mắt to tròn lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Đại Hổ đang nằm bệt dưới chân tường.
Triệu Đại Hổ rên lên hai tiếng, loạng choạng đứng dậy.
Ông ta nhìn rõ người trước mặt, thấy chỉ là một ca nhi gầy yếu, lập tức mất mặt, liền giận dữ chỉ vào 7361 mà chửi: "Đồ chó! Ngươi mẹ nó dám đánh lão tử? Ai cho ngươi vào đây hả?!"
7361 không đáp, chỉ lẳng lặng đứng chắn trước mặt Hòe Hoa và nương nàng.
Triệu Đại Hổ chỉ cảm thấy cả người đau ê ẩm, ông ta sống gần bốn mươi năm, đã quen tác oai tác quái, nay lại chịu thiệt thòi thế này, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận?
"Ta đang hỏi ngươi đấy!"
"Đánh ông."
7361 mặt lạnh như băng, siết chặt nắm đấm, ý uy hiếp đã quá rõ ràng.
Lúc này, hàng xóm xung quanh đã nghe thấy động tĩnh, có mấy cái đầu thò ra, hiếu kỳ nhìn vào sân nhà họ Triệu.
Triệu Đại Hổ cũng nhìn thấy, mặt mũi càng lúc càng khó coi, cơn giận trong bụng bốc lên làm ông ta đau nhói.
Ông ta vô thức chống tay lên tường, đúng lúc sờ trúng cây đòn gánh dựa ở góc sân.
Triệu Đại Hổ thuận thế nắm lấy nó, sắc mặt âm trầm, bước lên một bước, định dạy cho 7361 một bài học.
Thông thường, hán tử đánh nhau, nếu không phải có thâm thù đại hận thì cũng biết chừng mực, chẳng ai muốn dùng vũ khí.
Nhưng Triệu Đại Hổ lại cho rằng 7361 chỉ là quả phu, đã rời khỏi nhà họ Vương, dù ông ta có đánh cho cậu tàn phế cũng chẳng ai đứng ra đòi công lý.
Vậy nên khi ông ta vung đòn gánh về phía 7361, thực sự đã hạ tử thủ.
Cây đòn rộng bằng bàn tay quét ngang không trung, lực mạnh đến mức mang theo cả tiếng gió.
Mắt thấy nó sắp quật thẳng vào người 7361, Hòe Hoa sực tỉnh, thất thanh hét lên, định kéo cậu ra. Nương nàng, dù đang ngã trên đất, cũng vùng vẫy muốn che chắn cho 7361.
Nhưng 7361 lại tiến lên một bước, giơ tay nắm chặt một đầu đòn gánh.
Sau đó, thuận theo lực quật xuống của Triệu Đại Hổ, cậu vặn cổ tay, dùng sức một cái—
Triệu Đại Hổ lại lần nữa bay ra ngoài.
Triệu Đại Hổ lần này ngã còn thảm hơn, mặt đập xuống đất, cả người trượt dài một đoạn.
Nếu không phải mấy hôm trước vừa mưa, e rằng với cú ngã này, da mặt ông ta cũng bị cạo mất một lớp.
Dù vậy, cú va đập vẫn chẳng nhẹ chút nào. Mũi gã đập xuống chảy cả máu, một chiếc răng cửa cũng lung lay, đau đến mức ông ta rít lên từng hơi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến giờ tiểu gia gia của Hòe Hoa mới kịp phản ứng.
"Trời đất ơi! Ngươi làm cái gì vậy!"
Lão định xông lên cản 7361, nhưng nghĩ đến hai đòn vừa rồi, thực sự có chút e sợ, chỉ dám đứng xa mà quát tháo.
7361 chẳng buồn để ý, chỉ cúi đầu nhìn Triệu Đại Hổ.
Ông ta còn chưa chịu từ bỏ, lảo đảo đứng dậy, trợn mắt nhào về phía 7361: "Ngươi dám đánh ta! Ta gi.ết ch.ết ngươi!"
7361 thuận thế giơ chân, lại đạp cho ông ta một cái.
Lần này, Triệu Đại Hổ ngã ngửa ra sau, đập mạnh xuống đất.
Không còn những tiếng chửi rủa nhức tai, 7361 nhíu mày, ghét bỏ phủi phủi chân, sau đó quay người, nhìn Hòe Hoa cùng nương nàng, lúc này vẫn còn ngây ngẩn cả người.
"Không sao rồi, đừng sợ, ông ta ra ngoài không nổi nữa đâu."
Thật sự là không ra nổi, Triệu Đại Hổ nằm bẹp dưới đất, đã hoàn toàn bất tỉnh.
—
Trong căn nhà nhỏ của 7361, Hòe Hoa múc nước, cẩn thận lau mặt cho nương mình, người đang ngồi trên ghế.
Dù nàng đã nhẹ tay hết mức, nhưng khi khăn ướt chạm vào vết thương, bà vẫn đau đến run lên.
Triệu Đại Hổ ra tay rất tàn nhẫn, trên gương mặt bà, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, trông vô cùng thê thảm.
Hòe Hoa xót xa đến đỏ cả mắt, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ đành cẩn thận hơn chút nữa.
7361 bưng vào hai bát cháo trắng, đặt xuống bàn.
"Hòe Hoa, lau xong thì ăn cơm đi." Nghĩ một chút, cậu lại hỏi, "Thôn Vương Gia có lang trung không?"
Dĩ nhiên là không có. Một thôn nhỏ thế này, không nuôi nổi lang trung.
Thôn dân nếu không phải bệnh nặng thì chẳng nỡ tìm thầy thuốc, bệnh nhẹ thì cắn răng chịu đựng cho qua.
Chữa bệnh, đắt lắm.
7361 nhận được câu trả lời phủ định, liền nói: "Vậy lát nữa ăn xong thì đi huyện thành, trên đó có lang trung."
Bùi Nhuận cũng từng đến huyện tìm thầy thuốc chữa bệnh.
"Không cần đâu." Nương Hòe Hoa lắc đầu, "Chút thương tích này, đâu cần phải gặp lang trung... Hôm nay đã làm phiền cháu lắm rồi."
Nói rồi, bà đứng dậy: "Cảm ơn cháu nhiều, nhưng ta và Hòe Hoa vẫn nên về thôi."
Hòe Hoa lo lắng kéo nhẹ tay áo nương mình, rõ ràng không hề muốn quay về ngôi nhà đó.
7361 cũng không ép, chỉ đẩy bát cơm đến trước mặt hai người.
"Ăn xong rồi nói."
Cuối cùng, nương con Hòe Hoa vẫn ở lại. Bà bị thương nặng, ăn không nổi, mà Hòe Hoa cũng chẳng nuốt trôi.
7361 suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Cậu chỉ nghe loáng thoáng, chưa rõ ngọn ngành.
Nương Hòe Hoa chỉ lặng lẽ nhìn xuống, không đáp.
Cuối cùng vẫn là Hòe Hoa lên tiếng: "Cha ta..."
Nói đến đây, Hòe Hoa ngừng lại, dường như rất không muốn gọi Triệu Đại Hổ là cha.
Đợi một lúc lâu, nàng mới tiếp tục kể.
Thì ra người mà Triệu Đại Hổ tìm cho nàng gả vào thật sự không phải gia đình tử tế. Đó là một kẻ ông ta quen khi uống rượu, nhờ có chút gia sản tổ tiên để lại nên cũng coi như có tiền rảnh rỗi.
Dạo trước, người nọ đến nhà Triệu Đại Hổ tìm ông ta, vừa nhìn thấy Hòe Hoa liền vừa mắt.
Ngay lập tức, gã đề nghị trả 10 lượng bạc để cưới Hòe Hoa.
Phải, là 10 lượng.
Chứ không phải 5 lượng như Triệu Đại Hổ nói.
Triệu Đại Hổ xưa nay thích uống rượu, nhưng trong nhà cơm ăn còn chật vật, tất cả đều dựa vào nương Hòe Hoa tằn tiện lo liệu, làm gì có tiền dư để ông ta tiêu hoang?
10 lượng bạc này thực sự khiến Triệu Đại Hổ động lòng. Trùng hợp thay, gần đây trong nhà cũng đang ầm ĩ chuyện cưới tức phụ cho đại ca của Hòe Hoa.
Ông ta lập tức lấy đó làm cái cớ, đồng ý chuyện này, nói là để lo hôn sự cho con trai, nhưng thực chất là giữ bạc lại cho chính mình.
Nếu người kia là người tốt thì thôi cũng đành.
Nhưng không chỉ tuổi tác ngang ngửa Triệu Đại Hổ, tính nết cũng chẳng khác gì, thậm chí còn tệ hơn, gã lêu lổng vô công rỗi nghề, tức phụ trước bị gã đánh đến sinh bệnh, chưa được mấy năm đã mất.
Sau đó, gã muốn cưới tức phụ lần nữa, nhưng hễ nhà nào tìm hiểu qua đều không muốn gả con gái đến đó.
Nương Hòe Hoa cũng từng như vậy.
Nhưng không ngờ Triệu Đại Hổ lại nhẫn tâm đến mức sẵn sàng bán cả con ruột vì tiền.
7361 nghe mà nhíu mày chặt hơn, chỉ cảm thấy lúc trước mình ra tay còn quá nhẹ.
Ban đầu, cậu định nói với Hòe Hoa chuyện trồng rau, nhưng giờ rõ ràng vấn đề không chỉ là bạc nữa.
Mặc dù nguyên nhân đều là do tiền, nhưng không phải cứ đưa tiền là có thể giải quyết ngay được.
Triệu Đại Hổ đã có thể bán con một lần, thì chắc chắn có thể bán lần thứ hai.
Dù sao thì, ai lại chê tiền nhiều bao giờ?
7361 nắm chặt tay, nói: "Nếu ta đánh ông ta thêm một trận nữa thì sao?"
Một trận không đủ thì hai trận, hai trận không đủ thì bốn trận.
Đánh đến khi nào Triệu Đại Hổ sợ hãi, có lẽ ông ta sẽ không còn dám sinh ra những ý nghĩ xấu xa này nữa.
Hòe Hoa trố mắt, hiển nhiên không biết phải đáp thế nào.
7361 cảm thấy đây là một ý kiến hay, đang suy nghĩ có nên quay lại đánh Triệu Đại Hổ thêm một trận ngay bây giờ hay không thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Có người đứng ngoài cửa quát lớn: "Lý Tiểu Mãn đâu? Cút ra đây cho ta!"