Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 68

7361 đẩy cửa bước ra, liền thấy cổng sân nhà mình bị mở toang.

Vài người khí thế hùng hổ xông vào, kẻ cầm đầu nắm trong tay một cây gậy gỗ, mặt mày hung tợn.

Kẻ đó chính là Triệu Báo, đệ đệ của Triệu Đại Hổ, do tiểu gia gia của Hòe Hoa gọi đến.

Con trai lớn bị 7361 đánh đến mức nằm liệt giường, con dâu và cháu gái lại bị đưa đi, nhà họ Triệu tất nhiên không thể nuốt trôi cục tức này.

Thế là lão ta liền gọi con trai thứ hai cùng vài người khác đến, định tìm 7361 tính sổ.

Thấy trên mặt cậu không có chút sợ hãi nào, Triệu Báo giơ gậy chỉ thẳng vào cậu, lớn tiếng quát: "Lý Tiểu Mãn, giao người nhà họ Triệu ra đây! Còn phải bồi thường tiền cho đại ca ta nữa!"

Ánh mắt 7361 rơi xuống mấy cây non bị giẫm nát dưới chân Triệu Báo, sắc mặt lập tức trở nên u ám chưa từng thấy.

Trong sân nhỏ của cậu, vì để phục vụ cho việc nghiên cứu, hầu như mọi chỗ có thể trồng trọt đều đã được chia thành từng luống nhỏ, chỉ chừa duy nhất một con đường hẹp để đi lại.

Đám người nhà họ Triệu cậy đông, lại nghĩ rằng mình có lý, xông vào với ý định dạy dỗ cậu, tất nhiên chẳng ai buồn để ý dưới chân mình đang giẫm lên thứ gì.

"Cút ra ngoài." Giọng 7361 lạnh như băng.

Triệu Báo nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé của 7361, dường như không ngờ rằng dù đã bị đánh đến tận cửa, 7361 vẫn còn gan lớn như vậy, liền lấy làm lạ: "Gan ngươi cũng to đấy, dám bắt cóc đại tẩu và cháu gái ta, lại còn đánh đại ca ta một trận, thế mà còn dám bảo ta cút đi?"

Tiểu gia gia của Hoè Hoa đứng sau lưng Triệu Báo, vẫn còn chút e dè với 7361, không nhịn được kéo tay con trai mình, nhỏ giọng nhắc: "Đừng vội, bảo nó trả người rồi đưa tiền là được."

"Có gì mà phải sợ? Chỉ là một quả phu thôi mà."

Triệu Báo hất tay lão ta ra, lại tiến lên một bước, vô tình giẫm nát thêm hai cây non.

7361: !

Cậu siết chặt nắm đấm.

Ngay sau đó, Hoè Hoa và nương nàng vừa định bước ra ngoài, bỗng nghe thấy mấy tiếng hét thảm thiết, kèm theo giọng của  tiểu gia gia Hoè Hoa kinh hoàng kêu lên: "Ngươi! Ngươi! Định giết người sao?"

Tim hai nương con giật thót, không kịp để ý đến lời 7361 dặn trước đó, vội vàng chạy ra sân.

Chỉ thấy trong sân giờ đây chỉ còn lại mỗi lão già đứng run rẩy, hai tay ôm trước ngực đầy phòng bị, trừng trừng nhìn 7361.

Còn ngoài cổng, Triệu Báo cùng mấy kẻ đi theo gã đều đã ngã lăn dưới đất, r.ên rỉ đến mức không bò dậy nổi.

Đầu óc Hoè Hoa trống rỗng trong giây lát, mơ hồ như đang nằm mơ.

Quả nhiên, dù nhìn bao nhiêu lần, mỗi lần chứng kiến thực lực của bạn mình, nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác hoang đường.

"A Dao." Hoè Hoa bước đến, kéo nhẹ tay áo 7361.

7361 quay đầu, vỗ nhẹ lên cánh tay nàng như để trấn an: "Ta đã đánh bọn chúng chạy hết rồi."

Nương Hoè Hoa đứng trước cảnh tượng này, cũng nhất thời cứng họng, chẳng biết nói gì cho phải.

Lão già kia vừa trông thấy nương con Hoè Hoa liền lập tức nói: "Các ngươi cứ thế trơ mắt nhìn người ngoài đánh người nhà họ Triệu bọn ta sao?"

7361 liếc mắt một cái, Hoè Hoa nãi lại run bắn lên, còn lùi về sau mấy bước.

"Được, được, được, Trần thị..." Hoè Hoa nãi chỉ vào nương Hoè Hoa, dường như muốn nói gì đó, nhưng vừa thấy 7361 bên cạnh đang hung dữ, những lời còn lại lập tức nuốt ngược vào bụng.

Tiểu gia gia Hoè Hoa cùng mấy người Triệu Báo rời đi.

Trong sân chỉ còn lại nương con Hoè Hoa và 7361.

"Được rồi, không sao nữa." 7361 phủi phủi tay, quay đầu nói với nương con Hoè Hoa, "Đều bị đánh chạy cả rồi."

Hoè Hoa vui vẻ reo lên: "A Dao, ngươi lợi hại thật!"

Ngược lại, nương Hoè Hoa chỉ lặng lẽ nhìn 7361 một cái, không nói lời nào.

Trong sân, mấy chục gốc rau bị giày xéo, một tấm thẻ gỗ nhỏ có khắc chữ "Bát" cũng bị dẫm nát thành hai mảnh.

Đó là tấm thẻ gỗ mà Bùi Nhuận đã khắc cho cậu.

7361 đau lòng không chịu nổi, cầm lấy tấm thẻ, cố gắng ghép lại, nhưng mãi vẫn không thể khớp vào nhau.

Hỏng rồi là hỏng rồi, dù có thế nào cũng không ghép lại được nữa.

7361 hối hận vì đã để đám người kia đi như thế, lẽ ra nên đánh thêm một trận nữa.

Hoè Hoa thấy vậy, trong lòng áy náy, nói: "A Dao, xin lỗi, đều tại bọn ta cả..."

7361 nắm chặt tấm thẻ gỗ nhỏ trong tay, giọng có chút buồn bã: "Là bọn họ giẫm hỏng, không liên quan đến ngươi."

Nương Hoè Hoa im lặng nhìn một lúc, sau đó cúi xuống nhặt những mầm rau bị giẫm nát.

Thấy vậy, 7361 liền đi lấy dụng cụ.

Mấy người cùng nhau đào những cây con bị giẫm hỏng lên, cây nào còn cứu được thì trồng lại, cây nào không cứu nổi thì để sang một bên.

Nhân lúc nương con Hoè Hoa không để ý, 7361 lặng lẽ dùng một ít tinh thần lực lên những mầm rau hư hại để chúng có thể tiếp tục phát triển.

Ba người bận rộn suốt nửa canh giờ mới chỉnh trang lại xong mảnh vườn.

Giờ đã đến giữa trưa, cũng là lúc nên ăn cơm.

7361 chưa từng ăn cùng ai ngoài Bùi Nhuận, cậu hỏi Hoè Hoa: "Ngươi muốn ăn gì?"

Nếu là trước kia, mỗi lần 7361 chia quà vặt, Hoè Hoa chắc chắn sẽ vui vẻ nói ngay mình muốn ăn gì.

Nhưng lần này nàng không nói mà chỉ nhìn nương mình.

Nương Hoè Hoa vừa mới đắp lại bờ đớt bị giẫm hỏng, bà đứng dậy, nói với 7361: "Chúng ta không quấy rầy nữa, về nhà thôi."

7361 nghiêng đầu, khó hiểu: "Sao lại về?"

Trên khuôn mặt bầm tím của bà lộ ra biểu cảm không rõ là cười hay khóc: "Hôm nay lại làm phiền cháu rồi, chỉ là... Tiểu Bảo và Tiểu Thạch còn ở nhà, ta không yên tâm."

Tiểu Bảo và Tiểu Thạch là hai đệ đệ của Hoè Hoa, đứa lớn mới 6 tuổi, đứa nhỏ chỉ vừa 4 tuổi.

7361 nhất thời không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Hoè Hoa.

Dường như nàng cũng nghĩ đến hai đệ đệ của mình, môi mấp máy mấy lần nhưng chẳng thốt ra lời.

Tựa hồ nhìn thấu sự lo lắng của 7361, nương Hoè Hoa chậm rãi giải thích: "Không sao đâu, Triệu Đại Hổ tạm thời chưa thể ra khỏi cửa, chuyện hôn sự của Hoè Hoa, ông ta không quyết được..."

"Thật không?" 7361 có vẻ nghi ngờ.

"Thật."

"Ta có thể giúp bà đưa cả hai đứa nhỏ qua đây." 7361 nói.

Nhưng nương Hoè Hoa chỉ lắc đầu: "Không cần đâu."

Hai người Hoè Hoa vẫn rời đi.

Hoè Hoa đi mà cứ bước được ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói lấy một câu.

7361 đứng trong sân nhỏ của mình, có chút mờ mịt. Cậu hình như đã giúp bọn họ, nhưng rốt cuộc lại giống như chưa giúp được gì cả.

Ngoài việc cậu đã đánh cho Triệu Đại Hổ một trận, kết quả của mọi chuyện vẫn còn chưa biết sẽ ra sao.

Hoè Hoa không biết liệu mình còn bị gả đi nữa hay không, cũng không biết sau khi về nhà, nương nàng có lại bị đánh hay không...

Chuyện này không giống với những gì trong sách viết về hiệp khách.

Nhưng sách cũng chỉ kể hiệp khách làm sao dũng cảm cứu người, sau đó nhận được lời cảm tạ rồi tiêu sái rời đi, chứ không nói những người được cứu sau này sẽ ra sao.

7361 cũng không biết.

Cậu không thể ngăn mẹ nương Hoa một lòng quay về nhà họ Triệu, cũng chưa thực sự cứu được Hoè Hoa.

Bất giác, 7361 cảm thấy chán nản.

"Chuyện này chẳng giống chút nào với những câu chuyện ngươi kể."

Cậu ngồi trước bàn, vừa nghi hoặc vừa hoang mang, còn có chút uất ức mà chính bản thân cũng không nhận ra.

Nhìn 7361 ủ rũ gục xuống bàn, ngay cả món bánh đường trắng yêu thích cũng chẳng động đến một miếng, Bùi Nhuận thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Y không nỡ phá vỡ nhận thức của 7361 về thế gian này, nhưng vẫn phải nói: "A Dao, không phải ai cũng hành động theo sách vở, nhưng những gì ngươi làm không hề sai, ngươi đã làm rất tốt rồi."

Nhưng lần này, 7361 không cảm thấy được an ủi. Cậu vùi nửa khuôn mặt vào tay áo, giọng nghèn nghẹn: "Ta không hiểu vì sao nương Hoè Hoa nhất định phải quay về."

"Bởi vì bà ấy không chỉ là nương của Hoè Hoa, mà còn là nương của hai đứa trẻ khác."

"Nhưng ta đã nói là ta có thể giúp bà ấy đón hai đứa nhỏ qua đây mà."

"Ừm, ta biết, A Dao là người tốt bụng nhất." Bùi Nhuận nói, "Có lẽ nương Hoè Hoa cũng giống ngươi, cũng tốt bụng như vậy."

7361 im lặng, cậu hiểu ý của Bùi Nhuận.

Bởi vì nương Hoè Hoa không muốn liên lụy đến cậu, không muốn gây thêm phiền toái cho cậu.

Vì chuyện này, mấy ngày liền 7361 chẳng có tinh thần làm gì.

Cậu thực sự lo lắng cho nương con Hoè Hoa, mấy ngày nay không có việc gì liền quanh quẩn trước cửa nhà họ Triệu.

Nhưng mọi chuyện dường như cứ thế mà trôi qua, hôn sự của Hoè Hoa không bị nhắc lại lần nữa, nhà họ Triệu nhìn bề ngoài vẫn yên ả như thường.

Hoè Hoa cũng không ra ngoài nhiều, 7361 chỉ gặp nàng một lần. Trông nàng có vẻ ổn, chỉ nói với cậu rằng dạo này nàng giúp nương làm việc.

"Trước kia ta có hơi bướng bỉnh, bây giờ phải chia sẻ bớt công việc với nương." Hoè Hoa nói vậy.

"Vậy ngươi còn muốn thành thân không?"

"Chắc là không cần nữa." Hoè Hoa ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Cha ta dạo này đang dưỡng bệnh, tạm thời không ra ngoài được. Nếu ông ấy không đứng ra làm chủ, chuyện này chắc không thành."

7361 đoán có lẽ là do Triệu Đại Hổ bị cậu đánh đến mức nằm liệt giường.

Nếu thật là vậy, thì đợi đến khi Triệu Đại Hổ sắp khỏi, cậu cũng không ngại đánh ông ta thêm trận nữa.

Chuyện nhà họ Triệu mấy ngày nay cũng trở thành đề tài bàn tán trong thôn Vương Gia.

Có người nói Triệu Đại Hổ lòng dạ độc ác, vì tiền mà sẵn sàng bán con gái.

Cũng có người nói chuyện hôn nhân vốn nên do cha nương quyết định, hơn nữa đó là 10 lạng bạc, đặt trước mặt ai mà không động lòng?

Nhưng phần lớn lại bàn tán về 7361.

Không có gì lạ, thân phận quả phu của cậu vốn đã dễ khiến người ta chú ý, nay lại còn nhúng tay vào chuyện nhà họ Triệu.

Huống hồ, khi 7361 phân gia với nhà họ Vương trước đó cũng từng gây náo động không ít.

Thế nên một thời gian, thôn dân thôn Vương Gia đều đổ dồn sự quan tâm vào cậu, mỗi khi tụ tập hóng mát hay sang nhà nhau chơi đều phải lôi chuyện này ra bàn luận.

"...Thật không đó? Một chiêu đã quẳng người ta ra ngoài luôn?"

"Hình như vậy, ta dù không tận mắt chứng kiến, nhưng hai huynh đệ nhà họ Triệu vẫn còn nằm bẹp trên giường kia kìa."

"Ta không tin, chỉ một ca nhi, làm sao có thể quẳng mấy đại hán ra ngoài?"

"...Này, ngươi có nhớ không? Trương thị trước kia từng mời Minh Tiên Nhi đến xem, nói rằng cậu ta bị yêu ma ám thân. Nếu thật là vậy thì có khi cũng có khả năng lắm..."

Thôn dân bàn tán xôn xao, chẳng ai bận tâm đến thật giả, chỉ biết rằng hình tượng của 7361 trong mắt họ càng lúc càng trở nên thần bí.

Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến việc 7361 hiếm khi đi lại trong thôn Vương Gia.

Những lời đồn đại này không lọt vào tai cậu, mà dù có nghe thấy, cậu cũng chẳng bận tâm.

Bởi vì, theo cách nói của người ở đây, cậu đúng là... một loại yêu quái nhập thân nào đó theo nghĩa nào đó mà?

Nhưng lúc này, 7361 đang nâng niu tấm thẻ gỗ nhỏ trong tay, vui vẻ lật ra xem.

"Bùi Nhuận, ngươi làm cái này khi nào vậy?"

Cậu mắt sáng rỡ nhìn y, trong tay cầm xâu thẻ gỗ được đánh số, yêu thích không rời.

"Hai ngày trước." Bùi Nhuận ôn hoà noai.

"Ngươi thật tốt!"

Giờ đây, không chỉ có lại tấm thẻ số tám, mà từ số một đến hai mươi cậu cũng có cả rồi.

Thật sự không còn gì tuyệt hơn.

Mấy ngày trước, cậu làm hỏng tấm thẻ gỗ, buồn bã cất đi mà không có cách nào sửa được.

Chắc hẳn Bùi Nhuận đã thấy, nếu không cũng sẽ không đột nhiên làm cho cậu nhiều như vậy.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của 7361, Bùi Nhuận cũng không nhịn được mà mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Nếu thẻ gỗ lại bị hỏng, cứ nói với ta. Ngươi muốn gì, ta đều có thể làm cho ngươi."

Bình Luận (0)
Comment