Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540: Không Đùa

Chương 540: không đùa Chương 540: không đùaChương 540: không đùa

Nhưng Đại Diễn Tông không tôn tại vấn đề này, bởi vì các Tiên Môn khác phải lo lắng đến lợi ích và suy nghĩ của các phái trong môn, nhưng Đại Diễn Tông là do Giang Thành lập ra, không tồn tại nội hao và cản trở.

Sắp đến trưa, nhân viên hậu cần Giang Thành chủ động nói:

- Các ngươi muốn ăn gì vào trưa nay? Ta sẽ đi mua giúp các ngươi.

- Mì cay.

- Ta ăn mì cua.

- Đắt quá.

- Dù sao thì Giang Thành cũng trả tiền mà.

- Vậy ta cũng ăn mì cua.

Lương Lộc chọn đi theo số đông, ăn mì cùng với hai vị sư tỷ.

Chỉ có Liễu Khuynh không ăn chay, muốn ăn thịt.

Giang Thành cũng có thể hiểu, nàng là động vật ăn thịt, có thể ăn thịt thì nhất định phải ăn thịt.

Sau khi thu thập thực đơn của nhân viên, Giang Thành ra ngoài mua sắm.

Kết quả vừa bước ra khỏi thư viện Kinh Đại, một bóng hình ngồi trên ghế dài bên đường lập tức thu hút sự chú ý của hắn.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Nữ tử quàng chiếc khăn choàng màu trắng bồng bềnh, đội chiếc mũ bông nhỏ xinh, cứ cúi đầu, lặng lẽ ngồi trên ghế dài, dường như đang ngẩn ngơ, hoặc đợi ai đó.

Hôm nay là ngày cuối của kỳ nghỉ đông, tuy sắp khai giảng nhưng dù sao cũng chưa đến lúc.

Ký túc xá còn chưa mở cửa, không thể có sinh viên đến trường chơi sớm như vậy được.

Ý nghĩa của việc nữ tử xuất hiện ở đây đã quá rõ ràng.

Nàng đang đợi người.

Nhưng thư viện Kinh Đại cũng chẳng có mấy người, vậy nàng đang đợi ai?

Ngày này rốt cuộc vẫn đến.

Giang Thành cố gắng giữ bình tĩnh, bước nhanh qua bên cạnh nữ tử, giả vờ như không nhận ra nàng.

- Giang sư huynh, huynh không nhận ra Dao Nhi sao?

Giọng nữ vô cùng quen thuộc vang lên từ phía sau.

Bước chân Giang Thành khựng lại, do dự một lúc, vẫn muốn bước đi.

- Nếu sư huynh không muốn gặp Dao Nhi, Dao Nhi có thể đi. Nhưng nếu sư huynh không nhìn thấy Dao Nhi, Dao Nhi sẽ cứ đứng đây đợi sư huynh.

Giang Thành cảm thấy da đầu tê dại.

Đời này hắn chỉ bó tay với hai người, một là xà xà nào đó, người còn lại chính là sư muội tốt của hắn.

- Lâm sư muội, đã lâu không gặp.

Giang Thành quay đầu lại, nhìn Lâm Dao.

Nửa năm không gặp, Lâm Dao trước đây rất trẻ con giờ cũng dần trưởng thành.

Gương mặt và thân hình khuynh nước khuynh thành đã bắt đầu lộ rõ, có lẽ vài năm nữa, bạn cũ ở Ngô Nhạc sẽ không nhận ra nàng nữa.

Giang Thành chắc chắn vẫn có thể nhận ra, dù sao cũng đã xem qua hình vẽ toàn thân của nàng, muốn không nhận ra cũng không được.

Lâm Dao đứng dậy từ ghế dài:

- Sư huynh không định đi nữa sao?

- Tạm thời không đi được.

- Đã vậy.

Lâm Dao bước những bước sen, đi đến trước mặt Giang Thành, rồi đột nhiên nhào vào lòng hắn.

Giang Thành không kịp đề phòng:

- Lâm sư muội!

- Sư huynh hãy để Dao Nhi ôm một lát đi.

Khuôn viên đại học Ngọc Kinh thưa thớt người qua lại, nhưng không phải hoàn toàn vắng vẻ.

Gần đến trưa, luôn có một vài sinh viên ở lại trường ra ngoài từ thư viện, đi đến căng tin hoặc ra ngoài trường ăn uống

Mà trên con đường ngoài cổng thư viện, một đôi tình nhân đang ôm nhau thật chặt, trông rất tình cảm, khiến người qua đường phải ghen tị

Phàm là sinh viên đi ngang qua đều không thể không liếc nhìn một hai lần

Một số sinh viên thâm hô xui xẻo, họ cảm thấy như đang đi trên con đường yên lành thì bị đá một cú đau điếng

Nhưng chỉ có người trong cuộc Giang Thành mới biết được, tình huống hoàn toàn không giống như người qua đường tưởng tượng. Hắn và Lâm Dao không phải tình nhân gì, tình cảm cũng không tốt lắm, hắn bị ôm hoàn toàn là vì tốc độ của Lâm Dao quá nhanh, sức lực lại lớn, hắn không có cách nào tránh được mà thôi.

- Lâm sư muội, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau buông ta ra.

Kết quả Lâm Dao không những không buông tha, ngược lại còn dùng đầu cọ cọ vào lòng Giang Thành, tay cũng càng thêm dùng sức.

- Sư huynh không sao, ta không quan tâm.

Giang Thành mồ hôi đầy đầu:

- Nhưng ta quan tâm!

Nhưng Lâm Dao không tin, nàng nghiêng đầu ghé vào trên ngực Giang Thành, nói:

- Nếu sư huynh không thích Dao nhị, tại sao tim lại đập nhanh như vậy?

- Đó không phải thích mà là căng thẳng!

Giang Thành nói, sau đó thâm bổ sung trong lòng: Ngươi ôm như vậy, lỡ như bị rắn nào đó phát hiện, nàng sẽ cắn chết ta ngay! Ta có thể không căng thẳng sao?

Giang Thành tuy phủ nhận "thích", nhưng lời này đến tai Lâm Dao lại không giống ý hắn muốn biểu đạt.

Lâm Dao mỹ mãn nằm nhoài trong lòng Giang Thành, trong lòng tự nhủ: Sư huynh sẽ khẩn trương vì ta sao? Quả nhiên hắn vẫn là người quan tâm ta nhất.

- Lâm sư muội, ngươi mau buông tay! - Không muốn.

- Nếu ngươi còn không buông tay, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa.

- Là loại không khách khí nào?

Giang Thành móc phù lục ra, nói:

- Ta nghiêm túc, không đùa.

Kết quả Lâm Dao chỉ liếc nhìn phù lục của Giang Thành, sau đó lại tiếp tục vui vẻ ôm lấy.
Bình Luận (0)
Comment