Chương 541: Phụ cận có người
Chương 541: Phụ cận có ngườiChương 541: Phụ cận có người
Giang Thành cảnh cáo:
- Ngươi không buông tay, ta sẽ thật sự dùng phù.
Lâm Dao ngoảnh mặt làm ngơ.
Giang Thành không phải người chậm chạp, nói dùng là dùng.
Hắn trút linh lực vào phù lục, phù lục lập tức phát ra phù quang chói mắt!
Đây là một tấm phù lục công kích nhất giai, một khi đánh trúng người, trọng thương không dám nói, nhưng tuyệt đối rất đaul
Người bình thường gặp phải loại phù lục này đều sẽ vô thức căng thẳng, đồng thời vận dụng linh lực tiến hành phòng ngự trước.
Nhưng Lâm Dao hoàn toàn không có bất kỳ động tác căng thẳng và phòng ngự nào, nàng ôm chặt Giang Thành, để lại một mảng lớn phía sau lưng không chút phòng bị cho Giang Thành công kích.
Cho dù trên tay Giang Thành phù quang đại thịnh, nhưng khi chuẩn bị kích phát phù lục, Lâm Dao cũng hoàn toàn không có bất kỳ động tác phòng ngự nào
Nàng giống như một chú chó nhỏ được nuôi từ bé đến lớn, hoàn toàn tín nhiệm ngươi, có thể cho ngươi tùy tiện vuốt ve cái bụng
Chân thành đối với người tốt mà nói, là kỹ năng tất sát hữu hiệu nhất
Nhất là loại người có tiêu chuẩn đạo đức như Giang Thành
Nếu như Lâm Dao có chút ý nghĩ phòng ngự, Giang Thành đều có lý do thuyết phục mình phát động công kích. Dù sao Lâm Dao cũng lợi hại hơn hắn, có thể né tránh, dù trốn không thoát cũng không gây ra thương tổn lớn
Nhưng Lâm Dao không đề phòng, bày ra bộ dạng ngươi dám đánh, ta dám chết; ta không tin ngươi dám đánh ta
Thuộc về hoàn toàn nắm giữ loại người có tiêu chuẩn đạo đức như Giang Thành
Giống như Tam hoàng tử Lương Hoành, nếu hắn tạo áp lực với Giang Thành, Giang Thành sẽ lập tức biến thành đỉnh ngàn cân, ngay cả Thiên Đạo đến cũng chống đỡ được. Nhưng Lương Hoành chẳng những không tạo áp lực, ngược lại tận dụng ranh giới đạo đức linh hoạt, trực tiếp chơi bài tình cảm, quỳ xuống xin Giang Thành giúp đỡ. Thái độ như vậy ngược lại Giang Thành không tiện cự tuyệt. Cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý thỉnh cầu của hắn
Lúc này Lâm Dao cũng giống như vậy
Nàng dùng hết sức lực và tâm tư để ôm chặt Giang Thành, một là không có sai lầm gì, hai là nàng khá tin tưởng Giang Thành, ba là nàng có thân phận sư muội, ôm một vị sư huynh hoàn toàn không phạm pháp
Đối mặt với đối thủ như vậy, lời cảnh cáo của Giang Thành như đánh vào bông, không có chút tác dụng nào
Hơn nữa lấy tính cách 'giảng đạo lý' của Giang Thành, hắn cũng không thể ra tay với nữ tu không tấc sắt, không phòng bị. Điêu này không phù hợp với giá trị quan của hắn
Cuối cùng, thấy chiêu này không ăn thua với Lâm Dao, Giang Thành chỉ có thể yên lặng dập tắt tấm phù lục đã chuẩn bị
Lúc này Lâm Dao cực kỳ vui vẻ: - Giang sư huynh, ta biết ngay ngươi sẽ không nỡ đánh Dao nhi sư muội của ngươi, sư huynh đối xử với Dao nhi thật tốt
- Ta chỉ không muốn ức hiếp ngươi thôi
Lâm Dao nhỏ giọng nói:
- Sư huynh muốn ức hiếp cũng được. Dao Nhi chỉ để một mình sư huynh ức hiếp
Giang Thành vội vàng ngăn lại:
- Đừng nói những lời không được kiểm duyệt
- Giang sư huynh, ta biết vừa rồi vì sao ngươi không muốn ta ôm ngươi
- Ngươi biết?
- Ừm, bởi vì có người đang ở gần đây đúng không?
Giang Thành kinh hãi:
- Chuyện này mà ngươi cũng biết?
Hắn không nhớ rõ mình đã từng nhắc tới rắn nào đó với Lâm Dao chưa? Có lẽ Lâm Dao không biết sự tồn tại của rắn nào đó mới đúng! Sao nàng biết gần đây có người?
Lâm Dao mỉm cười:
- Sư huynh, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện đi
Giang Thành nghe thấy đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ cuối cùng Lâm Dao cũng có thể không ôm hắn nữa
Ai ngờ Giang Thành vẫn đánh giá quá thấp nữ sinh trâm mê trong tình yêu, Lâm Dao không ôm hắn mà đổi thành ôm cánh tay hắn
Còn là dùng hai tay ôm
Không phải Giang Thành không nghĩ tới chuyện phản kháng, nhưng Lâm Dao là nữ tu, có ưu thế quá lớn vê phương diện này, quả thực là nghiền ép
Mỗi lần Giang Thành phản kháng, lại càng tiếp xúc thân mật với cơ thể Lâm Dao, càng vùng vẫy càng tiếp xúc nhiều, vài lần như vậy, hắn phát hiện duy trì hiện trạng là kết quả tốt nhất
Giang Thành: Tức giận run rẩy, nam tu ra ngoài, rốt cuộc phải làm sao để tự bảo vệ bản thân!
- Giang sư huynh, ngươi đoán xem sao ta biết gần đó có người?
Lâm Dao nói
- Sao ngươi biết được?
- Người của Thái Hư Môn nói cho ta. Bọn họ kêu ta tới câu dẫn ngươi, mục đích là để ngươi rời xa Lương Lộc
Giang Thành kinh ngạc:
- Hả? 'Phụ cận có người' mà ngươi nói là Lương Lộc?
Lâm Dao sững sờ nói:
- Đương nhiên, nếu không thì còn ai nữa?
- Ồ ồ, không sao, ngươi tiếp tục nói đi
Lâm Dao vui vẻ nói:
- Thái Hư Môn đối xử với Dao nhi mặc dù tốt, nhưng xa xa không bằng một sợi tóc gáy của Giang sư huynh, muốn ta đối phó với Giang sư huynh, các nàng đã tính toán sai. Sư huynh, ngươi nói ta nên làm như thế nào?