Chương 579: Nhớ Ngàn Năm
Chương 579: Nhớ Ngàn NămChương 579: Nhớ Ngàn Năm
- Sư phụ hài lòng là được.
Giang Thành cười nói, sau đó không để lại dấu vết rót đầy ly cho Vân Thư.
Vân Thư nhìn rượu trong suốt trong tay, không khỏi nuốt nước bọt.
- Rượu này của ngươi quả thật không tệ, nhưng...
- Rượu này có bất kỳ chỗ nào không ổn, sư phụ cứ nói thẳng đừng kiêng ky.
- Rượu cũng tạm được, chỉ là chuyện quảng bá...
Vân Thư ấp úng.
Giang Thành cười nói:
- Nếu sư phụ cảm thấy không tiện, đệ tử có thể nhờ người khác giúp đỡ.
Dứt lời, Giang Thành thuận tay thu lại hũ đan tửu vừa mới mở trên bàn.
Vân Thư: ?
Vân Thư lại nuốt một ngụm nước miếng, nội tâm vô cùng giãy giụa, nói:
- Chuyện này cũng không phải không thể thương lượng...
- Xin hỏi sư phụ có yêu cầu gì?
Giang Thành cực kỳ hiểu ý.
- Ngươi nhờ ta quảng bá rượu, cũng không thể chỉ cho ta nếm hai ly chứ?
- Ha ha.
Giang Thành lại lấy đan tửu ra, nói:
- Nếu sư phụ chịu hỗ trợ quảng bá, ta có thể cho sư phụ một trăm vò làm thù lao!
- Thật saol
Ánh mắt Vân Thư sáng lên
Một trăm vòi
Đủ cho nàng uống gần nửa năm!
Phải cướp của Bán Thước Chân Nhân bao nhiêu lân, mới có thể cướp được một trăm vòi
- Thật.
- Được được được, trước tiên lấy ba vò cho vi sư nếm thử hương vị!
Vân Thư vung tay lên, lấy đi ba vò rượu ngon từ trong tay Giang Thành
Theo nàng, hương vị của đan tửu ngon hơn nhiều so với dược tửu của Bán Thước, nếu không phải nàng không thể đánh lại các Chân Nhân khác, nàng đã không phải uống tạm dược tửu của Bán Thước
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, có đan tửu của Giang Thành, sau trăm năm, nàng cuối cùng có thể uống thoải mái!
Thấy Vân Thư muốn ba vò rượu, Giang Thành cũng không nghĩ nhiều, rất vui vẻ cho nàng
Nếu như Vân Thư không dùng tu vi hóa giải rượu, ba vò đan tửu cũng đủ quật ngã nàng hai lần
Nhưng Giang Thành cũng không lo lắng tửu lượng của Vân Thư. Bình thường tuy rằng hành vi của Vân Thư không theo lẽ thường, nhưng dẫu gì nàng cũng là người mấy trăm tuổi, sao có thể không rõ trình độ của mình, uống rượu vô tội vạ được? Kết quả, Vân Thư không khiến Giang Thành thất vọng chút nào.
Ba vò rượu và một loạt ly rơi vãi trên bàn đá, nàng một ly tiếp một ly, uống đến trời tối mịt.
Cuối cùng, khi không thể chịu nổi nữa, nàng gục xuống bàn đá, không nhúc nhích.
Giang Thành và Liễu Khuynh im lặng quan sát toàn bộ quá trình, cuối cùng Giang Thành không nhịn được nói:
- Sao ta cảm thấy nàng còn không chín chắn bằng ngươi?
Liễu Khuynh không cảm thấy lời Giang Thành nói có vấn đề gì.
Tuổi Vân Thư tuổi nhỏ hơn nàng, không chín chắn bằng nàng là điều đương nhiên, không phải sao?
Giang Thành nhìn Vân Thư ở khoảng cách gần, thâm nghĩ cứ để nàng nằm đây cũng không phải chuyện hay ho gì.
Vì vậy hắn nói với Liễu Khuynh:
- Hay là ngươi cho nàng mượn giường ngủ một lát?
- Được.
Ngày hôm sau, Vân Thư mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy mình xuất hiện trên một chiếc giường xa lạ.
Chuyện này khiến Vân Thư Chân Nhân sợ hãi, nàng vội vàng kiểm tra quần áo bên người, không phát hiện ra điều gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thư Chân Nhân võ trán, nghĩ rằng hôm qua mình đã hơi quá đà, nhưng nếu không phải ở nhà mình, nàng cũng không thể tự do phóng túng như vậy.
Thần thức quét qua, Vân Thư phát hiện ra Giang Thành đang nghiên cứu phù lục và Liễu Khuynh đang lặng lẽ ở bên cạnh hắn
- Chậc chậc, tên tiểu tử này thật biết hưởng thụ, vẽ phù cũng cần mỹ nhân bồi tiếp ở bên cạnh, chẳng trách có thể ủ ra rượu ngon
Vân Thư xuất hiện bên cạnh Giang Thành, hỏi:
- Vi sư đã không sao, ngươi muốn quảng bá đan tửu lúc nào?
Giang Thành đặt phù bút xuống, nói:
- Càng nhanh càng tốt,
- Vậy ngay bây giờ,
Trên đường, Vân Thư bỗng nghĩ đến điều gì:
- Lại nói, đan tửu này của ngươi tên là đan tửu sao? Tên này nghe hơi tâm thường.
Giang Thành suy nghĩ một chút, cảm thấy Vân Thư nói rất đúng, muốn bán được rượu với giá cao, tên phải có chút phong thái, ví dụ như "Nguyệt Hạ Mai”
Bằng không thì người khác cũng ngại mở lời giới thiệu
- Rượu này ta dùng đan dược làm nguyên liệu, trải qua ngàn năm mới thành rượu, chi bằng gọi là 'Nhớ Ngàn Năm
Vân Thư nghe xong tên Nhớ Ngàn Năm, kinh ngạc nhìn Giang Thành
- Ngươi đặt tên cũng khá đấy chứ! Tên này chẳng phải khiến Nguyệt Hạ Mai của lão Bán Thước bị đè bẹp sao?
Giang Thành ngượng ngùng nói:
- Sư phụ, ngươi đừng kéo Bán Thước vào. Vân Thư bĩu môi:
- Kéo vào thì sao! Lão Thước keo kiệt, mỗi lần ta xin rượu đều tốn bao nhiêu công sức. Hôm nay nhất định phải dùng Nhớ Ngàn Năm làm mất mặt lão!
Giang Thành nghe xong lời này, lập tức cảm thấy không ổn
Để Vân Thư giúp quảng bá Nhớ Ngàn Năm, nàng sẽ không nhân cơ hội này để trả thù riêng chứ?
Sự thật chứng miinh, thật ra Vân Thư không định trả thù riêng, bởi vì trong lòng nàng không có công, chỉ toàn tư lợi và báo thù