Phu Nhân Luôn Muốn Hại Chết Ta

Chương 143

Lục Nhiễm quay đầu nhìn hai cung nữ, rồi mạnh dạn đuổi kịp Giang Mộc Sâm. Hắn có gan đến tìm nàng, chứng tỏ hắn đã chuẩn bị kỹ, không lo sợ mối quan hệ của họ sẽ bị phát hiện.

Đông Cung và Tư Lễ Giám có một ranh giới là một hồ nước nhân tạo, chính giữa có hòn non bộ, nước chảy róc rách, còn mặt hồ đầy hoa sen nở rộ.

Giang Mộc Sâm dừng lại ở đình hóng gió, dựa vào lan can, bẻ một đóa hoa sen, đưa lên mũi ngửi rồi nói: “Xem, đóa hoa cao vút này có giống nàng không?”

Lục Nhiễm lạnh lùng nheo mắt, không đáp lời, nàng không đến đây để ôn chuyện với Giang Mộc Sâm.

“Nếu trước đây ta chiếm hữu nàng, có phải sau này chúng ta sẽ con cháu đầy đàn không?”

Giang Mộc Sâm cười hỏi, rồi bóp nát đóa sen trong tay, quay người nhìn Lục Nhiễm, nụ cười càng đậm: “Đừng nhìn ta như vậy. Đi đến bước đường này là bị nàng ép, nhưng ta không hề hận nàng. Nàng là bảo bối của ta, sao ta có thể nhẫn tâm trách nàng?”

Lục Nhiễm nghe những lời ghê tởm đó, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ hỏi, ta đã theo lời ngươi vào cung rồi, Nguyệt ma ma đâu?!”

“Vội gì? Ba năm giao ước mà, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Đón lấy vẻ mặt phẫn hận của Lục Nhiễm, Giang Mộc Sâm cười làm lành: “Nàng yên tâm, ta biết Nguyệt ma ma quan trọng với nàng. Ta sẽ không làm hại bà ấy. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở trong cung, ba năm sau, khi ta lên làm chưởng ấn Tư Lễ Giám, nàng có thể cùng ta hô mưa gọi gió.”

Nói rồi, hắn từng bước tiến gần Lục Nhiễm: “Nàng nên tỉnh táo lại đi. Dù nàng không quan tâm đến sống chết của Nguyệt ma ma, thì cũng đừng si tâm vọng tưởng Tống Trì có thể cứu nàng ra khỏi cung. Trong chốn thâm cung này, Dung Quý phi mới là người quyết định. Nàng nên sớm dập tắt hy vọng đi.”

Lục Nhiễm siết chặt tay trong tay áo rộng. Nàng hiểu Giang Mộc Sâm có tính cách ăn mềm không ăn cứng. Muốn xác nhận an nguy của Nguyệt ma ma, nàng chỉ có thể thỏa hiệp trước.

“Được, ta có thể ở trong cung ba năm, nhưng ta phải xác nhận Nguyệt ma ma thật sự bình an vô sự trong tay ngươi.”

“Ngoan, đây mới là Tiểu Tranh mà ca ca thương yêu. Nàng cứ yên tâm, mùng bảy tháng sau, ta sẽ tìm cách cho nàng xuất cung gặp Nguyệt ma ma.”

Lục Nhiễm quay mặt đi, tránh né cú chạm của hắn: “Ngươi tốt nhất đảm bảo bà ấy bình an vô sự, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt.”

Thốt ra lời tàn nhẫn, Lục Nhiễm quay người trở lại Đông Cung. Phía sau, tiếng cười ph*ng đ*ng, chói tai của Giang Mộc Sâm vang vọng, từng đợt, từng đợt, khiến người ta ghê tởm vô cùng.

Lý Cần sau khi dùng bữa tối ở hậu cung mới trở về Đông Cung. Vào điện, cậu thấy Lục Nhiễm ngồi một mình trên chiếc bàn đá ngoài sân. Ánh đèn cung đình bao phủ lấy thân ảnh nhỏ bé của nàng, trông vô cùng cô đơn.

Lý Cần chợt giật mình, cảm thấy như đang nhìn thấy chính mình. Chẳng phải cậu cũng sống như vậy sao? Trước mặt mọi người thì vui cười, sau lưng chỉ còn lại một mình cô độc. Cậu vẫn còn nhớ như in ký ức Lý Nguyên chủ động dạy cậu bắn tên năm tám tuổi. Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy có người nhà, có bạn bè là một điều ấm áp và hạnh phúc biết bao.

Cậu xua tay cho Tào Dã Ngôn và hai cung nữ lui đi, nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống chiếc ghế đá gần Lục Nhiễm: “Nhớ nhà à?”

Đột nhiên vào chốn thâm cung này, ai mà chẳng khó thích nghi.

Lục Nhiễm giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ, nhưng bị Lý Cần ấn vai xuống: “Trong chốn thâm cung này, ngươi biết mỗi ngày có bao nhiêu người hành lễ với ta không? Thêm ngươi một người thì không nhiều, bớt ngươi một người thì không ít. Lúc chỉ có ta và ngươi thì đừng đa lễ.”

Lục Nhiễm ngồi xuống, nhìn Lý Cần. Khuôn mặt thanh tú của cậu ta trong bóng đêm có chút mềm mại. Cậu đã cất đi vẻ vui cười ban ngày, trong mắt ánh lên sự cô đơn. Hoàng tộc đế vương vô tình vô nghĩa, sinh ra trong chốn thâm cung này, đã định sẵn cả đời không có duyên phụ mẫu, không có duyên huynh đệ.

“Điện hạ đã dùng bữa tối chưa?” Lục Nhiễm không hiểu sao lại đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên là dùng rồi. Còn ngươi, cơm trong cung có hợp khẩu vị không?”

Lục Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm. Hai tay nàng quy củ đặt trên đùi. Lý Cần ngồi đối diện, nghiêng người, chống cằm, cứ thế nhìn chằm chằm Lục Nhiễm: “Tiểu huynh đệ, có ai nói ngươi rất đẹp không?”

Đặc biệt là đôi mắt đẹp hơn cả bóng đêm kia, nhìn nhiều một chút, dường như hồn phách sẽ bị câu đi mất.

Lục Nhiễm không đáp, vội cúi đầu: “Điện hạ nếu không có việc gì, thảo dân xin lui.”

Nàng mới vào cung, lại mang thân phận nam tử. Nếu gây ra tin đồn nhảm nhí gì, nàng sẽ khó giữ được mạng nhỏ này.

Lý Cần mím môi cười, cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng. Thấy nàng vội vã rời đi, cậu ta gọi với theo: “Tiểu huynh đệ, ngươi hãy nhớ, ta và ngươi là xe nón chi giao.”

Lục Nhiễm về phòng, đóng chặt cửa lại, vẫn nghe thấy Lý Cần nói gì về xe nón chi giao. Nàng nhớ Tống Trì trước đây cũng từng ám chỉ mình và Giang Nguyên Cửu là xe nón chi giao. Hắn nói Giang Nguyên Cửu là người ngồi xe, còn hắn là người đội nón lá đi trước. Xe tượng trưng cho sự giàu có và quyền quý, nón lá là vật của người nghèo. Xe nón chi giao có nghĩa là kết bạn không phân biệt sang hèn.

Lục Nhiễm không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận, đi theo Tống Trì nàng đã học được rất nhiều điều. Nào ngờ, lại có người luôn khiến nàng hận đến tận xương tủy.

Lục Nhiễm lắc đầu không cho phép mình nghĩ đến điều tốt đẹp của Tống Trì nữa, trở mình nằm xuống giường, đếm đủ mười tội xấu của hắn rồi mới ngủ được.

Đêm dần khuya, Tống Trì hắt hơi không ngừng. Tần ma ma mang trà gừng nóng vào phòng: “Đại thiếu gia, người uống trà gừng ấm này đi. Chắc là bị cảm rồi.”

Tống Trì cúi đầu nhìn xấp công văn trong tay. Ánh nến mờ ảo chiếu lên gương mặt tuấn tú, càng thêm sáng ngời. Hắn chỉ xua tay ý bảo Tần ma ma đặt trà gừng xuống, không nói gì.

Tống phủ bị khám xét, Tống Trì vừa lúc có thể dọn đến phủ Trạng Nguyên để ở. Căn nhà rộng lớn, ngoài Tần ma ma ra chỉ có hai người hầu, một người dọn dẹp, một người trông cổng. Sau khi đêm xuống, nơi đây càng trở nên lạnh lẽo.

Tần ma ma biết chuyện Lục Nhiễm đi Bắc Dương Quan cùng Tống Trì. Nghe tin Tống Trì lập công trở về kinh, bà đã tính toán khi nào sẽ lo chuyện cưới hỏi cho hai người. Nhưng Tống Trì trở về phủ ngày này qua ngày khác, mà Lục Nhiễm vẫn biệt tăm. Bà muốn hỏi, nhưng lại không dám. Bà đứng một lát, rồi thở dài đi ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh, Tống Trì dời mắt khỏi xấp công văn, nhìn tách trà gừng đang bốc khói. Hắn nhớ lần trước bị bệnh, Lục Nhiễm đã bỏ thuốc mê vào trà gừng cho hắn uống. Sau đó, nàng một mình thức đêm duyệt tất cả sổ sách của Hộ Bộ cho hắn. Tống Trì không thể nào quên khoảnh khắc hắn mở mắt ra, nhìn thấy thân ảnh mờ ảo của Lục Nhiễm dưới ánh nến. Ngoài nàng ra, không ai dám cả gan bỏ thuốc vào trà của hắn lấy cớ là để hắn nghỉ ngơi.

Suy nghĩ của hắn trôi dạt về nơi xa, không còn tâm trí làm việc. Tống Trì từ từ đứng dậy, bước đến cửa sổ. Đêm mùng năm, trăng chưa tròn. Hắn đang nhìn vầng trăng khuyết thì thấy một cái bóng đen vượt tường rào.

Ai lại to gan lớn mật xông vào phủ đệ của ta vào ban đêm? Tống Trì nhảy ra khỏi cửa sổ, chắn trước mặt người mặc áo đen kia.

Bình Luận (0)
Comment