Phu Nhân Luôn Muốn Hại Chết Ta

Chương 71

Ương Hồng cúi đầu lúng túng nói vài câu, thấy Lục Nhiễm không lên tiếng nên cũng im lặng. Đi tìm Tần Ngọc Tuyết chỉ là cái cớ nàng bịa ra. Ban đầu là để đối phó, giờ thì không đi thật không được.

Tần Ngọc Tuyết đã không ra khỏi nhà một thời gian, từ lần trước nghe chuyện của vị công tử kia cùng Lục Nhiễm, nàng đã ngoan ngoãn ở trong phủ để lấy lòng Tần Dục Phiên. Nàng chỉ có mỗi Lục Nhiễm là bạn thân, Lục Nhiễm không tìm thì nàng cũng không còn chỗ nào để đi. Mẹ Tần thấy nàng đã hết hy vọng với Tống Trì, cũng đang sắp xếp hỏi mối hôn sự khác cho nàng. Tần Ngọc Tuyết buồn phiền nên mấy ngày nay cứ ru rú trong phòng, không muốn gặp ai.

Khi Nguyên Xuân vào báo Lục Nhiễm đến tìm, Tần Ngọc Tuyết tưởng Nguyên Xuân trêu chọc mình, cầm chén trà định ném Nguyên Xuân. Cô sợ quá chạy ra ngoài, chén trà suýt nữa thì va vào Lục Nhiễm.

"Mới có mấy ngày không gặp mà ngươi đã chào đón ta như thế này rồi sao?"

Tần Ngọc Tuyết nghe đúng là giọng Lục Nhiễm, mừng rỡ vội vàng từ trên giường La Hán bước xuống: "Muội muội, ngươi thật sự đến rồi sao? Mau ngồi đi." Nàng kéo Lục Nhiễm ngồi xuống, sợ nàng quay người đi mất, rồi buông tay.

Nguyên Xuân bưng điểm tâm và trà nóng đến, nhưng Lục Nhiễm nào còn tâm trí mà ăn: "Tỷ tỷ, ta đến có vài chuyện muốn hỏi ngươi." Nói rồi, Lục Nhiễm bảo Ương Hồng ra ngoài chờ.

Tần Ngọc Tuyết hiểu ý, cũng cho các nha hoàn trong phòng lui ra: "Có phải bị ai bắt nạt không?" Chuyện đánh nhau với Vương Mộng Tương ngày trước đến giờ nàng vẫn còn nhớ.

Lục Nhiễm khẽ lắc đầu, đầy rẫy những câu hỏi nhưng sau khi đắn đo mãi nàng mới cẩn thận mở lời: "Tỷ tỷ, sau khi quen biết Tống công tử, ngươi có từng tìm hiểu kỹ càng về chuyện của hắn chưa?"

Tần Ngọc Tuyết nhét hết chỗ điểm tâm còn lại vào miệng, phủi phủi tay rồi ực một ngụm trà, mới nói: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Ngươi chẳng phải nói với ta là không có tình ý gì với Tống công tử sao, ta thấy thái độ của ngươi đã tố cáo hết rồi."

Lo Lục Nhiễm ngại ngùng không chịu tâm sự, nàng vội vàng sửa lời: "Thật ra, một người có sức hấp dẫn như Tống công tử, chắc cô gái nào cũng sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thôi." Nhưng rồi có bao nhiêu người sau khi hiểu rõ Tống Trì lại lạnh nhạt và tránh xa ba thước.

"Ngươi hỏi ta có từng tìm hiểu Tống công tử chưa, đương nhiên là có rồi, nhưng tiếc là ta chẳng tìm hiểu được gì cả."

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Lục Nhiễm. Tống Trì là người kín đáo, sao có thể dễ dàng tìm hiểu được. Sau vài câu chuyện phiếm, Lục Nhiễm đứng dậy xin về.

Nàng thật sự muốn biết, Tống Trì đã đi đâu mà đêm không về ngủ.

Khi về đến Tây Sở Các, Tống Trì đã trở lại, đang ngồi ở bàn tròn, lật dở một cuốn sách. Mí mắt hắn cụp xuống, vẻ mặt rất chăm chú. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào sống mũi thẳng tắp như được tạc, lướt qua hàng lông mi dày đang khẽ rung, in bóng trên đôi môi mỏng đang mím chặt, toát ra một vẻ lạnh lùng, xa cách. Dáng vẻ của một thủ phụ tương lai đã bắt đầu lộ rõ.

Tống Trì nghe tiếng bước chân nhưng mãi không thấy ai vào phòng. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Lục Nhiễm đang đứng ngoài cửa thất thần. Trên khuôn mặt trắng nõn, đôi lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt có chút bực bội.

Hắn cầm cuốn sách đang đọc, khẽ khua trước mặt Lục Nhiễm: "Có chuyện gì à?"

Lục Nhiễm giật mình, nheo mắt cười rồi đi vào phòng ngồi xuống.

Tống Trì chống sách vào cằm, nhìn chằm chằm nàng. Dù nàng đang cười nhưng ánh mắt lại thể hiện một cảm xúc khác. Lục Nhiễm đi đến ngồi đối diện hắn, chưa kịp nói gì thì Tần ma ma cười tươi đi vào: "Đại thiếu phu nhân, ngài về rồi. Vừa rồi bà của phu nhân dẫn năm thợ may đến, nói là đo thân để may quần áo mới cho ngài."

Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Chu Tú Hải lại muốn cho người may quần áo mới cho nàng?

Tần ma ma vào phòng, tiếp tục khuyên nhủ: "Phu nhân đã có lòng như vậy, đại thiếu phu nhân đừng từ chối."

Lục Nhiễm đương nhiên sẽ không từ chối, nàng đang muốn được thể hiện sự cao ngạo của mình.

"Lấy thước đo đến đây, bảo đại thiếu gia đo cho ta, rồi bà mang số đo cho năm thợ may là được."

Tống Trì tưởng nàng đùa, nhíu mắt lại không nói gì.

"Đừng nhìn ta như vậy. Trong phòng này chỉ có chàng biết dùng thước đo, hay là chàng muốn nói không may quần áo này nữa?"

Tần ma ma nghe vậy, vội vàng nói: "May chứ, sao lại không may? Vậy ta đi lấy thước đo đây."

Thước đo được mang đến đặt trên bàn, Tần ma ma liền đi ra ngoài, cố ý để lại hai người.

Tống Trì bị đẩy vào thế khó, đành đứng dậy, cầm thước lên tay, nghiên cứu một lát rồi vẫy tay gọi Lục Nhiễm: "Đứng lên, duỗi thẳng tay."

Lục Nhiễm liếc hắn một cái, thản nhiên đứng lên, dang hai tay. Nàng cúi đầu nhìn lồng ngực đã bắt đầu nảy nở rõ rệt.

Nàng thực ra đã trở thành một thiếu nữ, ở mọi khía cạnh. Nhưng sống chung phòng, chung mái nhà với Tống Trì lâu như vậy, hắn lại thờ ơ với nàng. Tống Trì thấy nàng đứng hơi xa, đưa tay kéo nàng lại. Lực hắn không mạnh, nhưng vì nàng đang mất tập trung nên cú kéo đó khiến cả người nàng ngã thẳng vào lòng hắn.

Lục Nhiễm cảm nhận rõ ràng tim hắn đang đập thình thịch, cơ thể hắn cũng cứng lại. Sợ làm hắn đau, Lục Nhiễm vội vàng lùi ra một chút. Nhìn thấy vẻ mặt Tống Trì không có gì khác lạ, nàng nghĩ là mình đã suy nghĩ quá nhiều, bèn ngoan ngoãn đứng thẳng, dang hai tay: "Tống Trì, chàng mau đo đi, ta còn có việc."

Lòng bàn tay Tống Trì cầm thước đo toát mồ hôi. Hắn nhìn Lục Nhiễm đang đứng trước mặt, dang hai tay ra, chần chừ một chút rồi buông thước xuống, đưa tay đặt lên bàn: "Nàng cứ cùng Tần ma ma đến chỗ năm thợ may, bảo họ đo cho nàng."

Lục Nhiễm không biểu cảm, cầm lấy thước đo rồi đi ra ngoài. Nàng đi theo Tần ma ma đến chỗ năm thợ may đo người, lúc về thì nghe Ương Hồng nói Tống Trì hình như bị ốm. Lục Nhiễm mới hiểu tại sao hắn không đến công sở, hóa ra là bị bệnh.

Nhìn cánh cửa phòng Tống Trì đang khép chặt, nàng bước đến, đứng ở ngưỡng cửa, vừa vặn nhìn thấy hắn. Hắn mặc bộ áo rộng màu trắng ngà, có vẻ là bộ quần áo mặc từ tối qua. Hắn ngồi ngay ngắn ở bàn dài, lật xem thứ gì đó, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, không giống người đang bị ốm.

Bản thân hắn là thầy thuốc, bị ốm thì cũng chẳng có gì đáng ngại. Lục Nhiễm đang nghĩ thì thấy Tống Trì đột nhiên che miệng cúi lưng, ho dữ dội, tiếng ho liên tiếp không ngừng, ho đến mức không thở nổi.

Nhìn vậy, nàng mới thấy sắc mặt Tống Trì tái nhợt, khuôn mặt tuấn tú có vẻ yếu ớt. Không biết hắn đã gặp chuyện gì ở Lạc Hà, một người khỏe mạnh như vậy lại tự hành hạ mình thành ra thế này.

Nàng khẽ dặn Ương Hồng bên cạnh đi nấu một chút canh ấm đuổi lạnh, rồi bước qua ngưỡng cửa vào phòng, đi thẳng đến bên cạnh bàn Tống Trì. Nàng vung tay, chiếc khăn tay che lên cuốn sách đang mở trước mặt hắn.

Tống Trì chợt ngước mắt lên, thấy người đang phá bĩnh chính là Lục Nhiễm, vẻ mặt giận dữ dần nguôi đi: "Có chuyện gì thì nói nhanh, ta có chút bận."

Ý ngoài lời là, ta không có thời gian để ý đến ngươi.

Bình Luận (0)
Comment