Lâm Sương gật đầu: “Vợ tổng thống nước K quả thật bị bệnh, nhưng thân phận của em đặc biệt, chị sợ đây là một cái bẫy để bắt em.”
Trước đây đã có người nhàm chán như vậy, đào hố để chị đại này nhảy vào.
Chị đại này còn rơi vào bẫy, ngã cũng khá thảm.
Cố Mang không có ý kiến gì: “Được.”
Lâm Sương cử động cổ một chút, trong mắt thoáng qua một tia sát khí: “Nhắc đến chuyện lần trước em bị lừa, bà đây chỉ muốn giết người.”
Vẻ mặt Cố Mang rất nhạt, thờ ơ, nói ra bốn chữ: “Kĩ năng không bằng người khác.”
Đã là chuyện ba năm trước, giờ muốn bắt cô, thì không dễ dàng như vậy.
Ngày hôm sau, Cố Mang chào hỏi Tịch Yên, đi tìm chủ nhiệm giáo vụ để xin nghỉ.
“Một tháng sao?” Chủ nhiệm giáo vụ nhìn cô.
Nữ sinh mặc đồng phục chỉnh tề, đôi mắt rất đen, vẻ mặt lạnh nhạt: “Vâng.”
Chủ nhiệm giáo vụ có vẻ khó xử, nắm tờ xin nghỉ: “Cố Mang, thời gian hơi lâu, em bảo phụ huynh gọi cho thầy một cuộc nhé.”
Cố Mang hơi nhíu mày, trước đây nhà trường không cho cô nghỉ, cô có rất nhiều cách khiến nhà trường đuổi học cô.
Trường trung học Minh Thành, đuổi học thì không khả thi.
Chủ nhiệm giáo vụ thấy sắc mặt Cố Mang lạnh xuống, không khỏi căng thẳng.
Đừng khiến người chị đại này phật ý.
Cố Mang suy nghĩ vài giây, từ bỏ những cách không chính đáng, không có biểu cảm gì lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Thừa Châu.
Người đàn ông nhanh chóng bắt máy, giọng nói trầm ấm dễ nghe truyền đến: “Có chuyện gì vậy?”
“Chủ nhiệm giáo vụ tìm anh.” Cố Mang nói xong, đưa điện thoại cho người đối diện.
Chủ nhiệm giáo vụ dùng hai tay nhận điện thoại, nhận ra hành động của mình không đúng, liếc nhìn Cố Mang.
Thì phát hiện đôi mắt đen của cô gái đang nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ông ta ho khan để lấp liếm, đưa điện thoại lên tai: “Xin chào, tôi là chủ nhiệm khối 12.”
Lục Thừa Châu vẫn đang ở phòng thí nghiệm sở 14, khi nhận được cuộc gọi này, lập tức tháo kính bảo hộ, tiện tay vứt lên bàn thí nghiệm.
Vừa mở cúc áo lab, vừa bước nhanh ra ngoài, giọng nói trầm xuống: “Cố Mang xảy ra chuyện gì sao?”
Còn ai dám chọc giận cô ở trường trung học Minh Thành nữa?
Chủ nhiệm giáo vụ thấy Lục Thừa Châu hiểu lầm, thì vội vàng nói: “Không có không có, Cố Mang không xảy ra chuyện gì.”
Bước chân Lục Thừa Châu chậm lại.
“Là thế này.” Chủ nhiệm giáo vụ tiếp tục nói: “Cố Mang muốn xin nghỉ một tháng, bên chúng tôi cần thông báo cho phụ huynh một tiếng.”
Nghe vậy, Lục Thừa Châu ngạc nhiên trong giây lát, rồi mở miệng: “Tôi biết rồi, đưa điện thoại cho cô ấy.”
“Được.” Chủ nhiệm giáo vụ lại trả điện thoại cho Cố Mang.
Cô gái nhận lấy điện thoại.
“Sao đột nhiên lại xin nghỉ một tháng?” Lục Thừa Châu rẽ bước, đi đến cửa sổ ở cuối hành lang, áo lab mở ra.
“Có chút việc.” Cố Mang trả lời ngắn gọn: “Lát nữa tôi sẽ gọi cho anh.”
Lục Thừa Châu ừm một tiếng.
Cố Mang cúp điện thoại, nhìn chủ nhiệm giáo vụ: “Có thể duyệt đơn xin nghỉ được chưa ạ?”
“Được, được.” Chủ nhiệm giáo vụ mỉm cười hòa nhã, nhanh chóng ký tên lên tờ xin nghỉ.
Nhận được đơn xin nghỉ, Cố Mang rời khỏi văn phòng, rồi gọi lại cho Lục Thừa Châu.
“Đi đâu?” Người đàn ông hỏi.
Một tay Cố Mang cho vào túi, bước đi chậm rãi: “Lâm Sương có chút việc nhờ tôi giúp, đi nước K một chuyến.”
Lục Thừa Châu đứng ở cuối hành lang, mở cửa sổ ra: “Khi nào đi?”
“Tối nay.”
“Có cần tôi đưa em đi không?” Người đàn ông lấy một điếu thuốc ra kẹp ở bên miệng, bật lửa châm, hít một hơi, tay kẹp thuốc chống lên bệ cửa sổ, ánh mắt rơi xuống khoảng trống bên ngoài viện nghiên cứu.
“Không cần đâu.” Cố Mang lười biếng trả lời, giọng điệu tự nhiên: “Lâm Sương sẽ đến đón tôi.”