Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 307

“Đi một tháng sao?” Giọng Lục Thừa Châu hơi trầm, không thể nói rõ là cảm xúc gì, rất đặc biệt.  

Cố Mang hả một tiếng, thờ ơ đáp: “Có thể về sớm, cũng có thể bị trì hoãn.”  

Cuộc điện thoại im lặng vài giây, không ai lên tiếng.  

Một lúc lâu sau, Lục Thừa Châu thở ra một hơi khói, thấp giọng lặp lại: “Tối nay tôi sẽ đưa em đi.”  

Cố Mang nghe vậy, nheo mắt lại, khẽ chậc một tiếng, chậm rãi nói: “Được, tôi sẽ nói với Lâm Sương một tiếng, anh đưa tôi ra sân bay.”  

 …

Lục Thừa Châu cúp điện thoại, quay lại phòng thí nghiệm, mở máy tính, nhập một chuỗi mã đặc biệt.  

Rồi lùi lại một bước, bơ phờ tựa lưng vào bàn thí nghiệm, một tay chống lên.  

Cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị đẩy mở, Hạ Nhất Độ và Tần Phóng bước vào.  

Giọng Tần Phóng có chút phấn khích: “Anh Thừa, kết quả của bài kiểm tra mô phỏng lần này đã có rồi.”  

Cùng lúc đó, trên màn hình xuất hiện gương mặt thanh tú mềm mại của Lục Thất.  

Lục Thất nhìn Lục Thừa Châu, kính cẩn cúi đầu: “Thiếu gia Lục.”  

Vừa mở miệng, giọng nói rất mạnh mẽ, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt bệnh tật Lâm Đại Ngọc của anh ta.  

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng nghe thấy giọng Lục Thất, khá bất ngờ.  

Việc bên nước K kia, vị đại ca này gần như không quan tâm, Lục Thất giống như bị đày ở biên cương, thỉnh thoảng lại tìm Tần Phóng than phiền, nói bản thân muốn được điều về.  

Sao bỗng dưng lại gọi video với Lục Thất?

Cả hai đều im lặng.  

Lục Thừa Châu thờ ơ đáp lại, khóe mắt dợn sóng lại sâu thẳm, có chút khác biệt so với lần trước Lục Thất gặp anh ta, dường như không còn quá xa cách như vậy.  

Nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Tối nay có một người đi nước K, cậu đi theo cô ấy.”  

Lục Thất nghe không hiểu ý anh ta là gì, nhìn Lục Thừa Châu hỏi lại: “Phải bảo vệ người này sao?”  

Người nào vậy, mà đáng để ông chủ tự mình gọi video?  

“Bảo vệ.” Lục Thừa Châu gần như lẩm bẩm lặp lại hai chữ này, sau đó, cười nhẹ, chậm rãi nói: “Chỉ cần dọn đường sạch sẽ cho cô ấy là được, đừng để ai làm phiền cô ấy.”  

Cô ấy không cần bảo vệ.  

Lục Thất càng không hiểu, dừng lại một chút, vẫn hơi cúi đầu nghe lệnh: “Vâng.”  

Ngắt tin nhắn thoại, Lục Thừa Châu gõ vài cái trên bàn phím, gửi tài liệu đơn giản của Cố Mang đi.  

“Lục Thất không ổn định như Lục Tam, để cậu ta đi theo thì hợp lý hơn.” Lục Thừa Châu tự nói với mình.  

Hạ Nhất Độ chỉ cần vài giây đã đoán ra ai sẽ đi nước K: “Anh Thừa, gần đây bên Lục Tam có nhiều việc đều đang chờ kết quả, cậu ta không thể đi được.”  

“Đúng vậy anh Thừa, Cố Mang đi nước K, có Lục Thất là đủ rồi.” Tần Phóng cũng phụ họa theo.

Lục Thừa Châu không nói gì, một lúc sau, hỏi: “Lâm Sương là ai, đã điều tra rõ chưa?”

Từ tối hôm kia khi gặp Lâm Sương, Hạ Nhất Độ đã bắt đầu điều tra cô ta, chỉ có điều rất kỳ lạ, thông tin về Lâm Sương cực kỳ sạch sẽ, giống như tài liệu giả đã được chuẩn bị trước.

Chỉ có hai khả năng.

Một là Lâm Sương thực sự có lý lịch sạch sẽ như vậy.

Hai là thông tin về Lâm Sương đã được xử lí qua, chỉ còn lại những thông tin đơn giản đó.

Bạn của Cố Mang, sẽ là khả năng thứ nhất sao?

Hạ Nhất Độ nói thật với Lục Thừa Châu.

Người đàn ông gõ ngón tay lên mặt bàn: “Không cần điều tra nữa.”

“Hả?” Tần Phóng nâng cao giọng: “Anh Thừa, Lâm Sương không đơn giản, lại có quan hệ tốt với Cố Mang như vậy, nếu có bất lợi cho Cố Mang thì sao?”

Lục Thừa Châu nhìn anh ta một cái, Tần Phóng bèn rụt rè ngậm miệng lại.

 

Buổi chiều tan học.

Cố Mang và Mạnh Kim Dương cùng trở về ký túc xá.

Mạnh Kim Dương nhìn cô thay đồng phục, ném đống đồ kỳ quái ở trong tủ vào trong túi, đeo chiếc balo đen lên một bên vai.

“Có việc thì gọi điện.” Cố Mang cầm mũ lưỡi trai, ánh mắt chuyển hướng sang cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment