Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 5

Lúc Cố Mang và Cố Tứ đến buổi đấu giá đã bắt đầu rồi.

Vị trí của Lâm Sương rất dễ tìm, cô ta ngồi ở chỗ dễ thấy nhất.

Cố Tứ chưa từng đến nơi như vậy, cậu ta liên tục mở to mắt và thốt lên "Wow" không ngừng.

"Chị! Nơi này nhìn thú vị quá! Wow!" Dáng vẻ như một người chưa từng trải sự đời.

Lâm Sương nhìn thấy Cố Tứ, cậu ta đội một chiếc nón lưỡi trai đen, áo khoác jean đen, quần đen và đôi boots da cũng đen nốt, khuôn mặt Cố Tứ xinh xắn tinh tế đến mức suýt nữa làm cô ta tan chảy!

“Đệch! Nhóc đáng yêu quá đi mất, muốn dụ chị sinh con đúng không?”

Cố Mang không để ý đến sự ngạc nhiên của Lâm Sương, ngồi xuống ghế sofa, ném cho Cố Tứ một hộp sữa Vương Tử.

“Đừng có mơ đến chuyện uống rượu.” Cô nói chậm rãi nhưng đầy sức uy hiếp.

Cố Tứ bĩu môi, cắm ống hút vào hộp sữa Vương Tử.

Cậu ta nhìn thấy chị mình tự cầm một chai rượu lên, rồi khéo léo gõ nắp chai trên bàn, nắp bật ra, cô liền bắt lấy và ném nó lên bàn một cách vô cùng điêu luyện.

Chị cậu ta ngầu quá đi mất!

Cố Mang uống một ngụm rượu: “Khi nào đấu giá viên ngọc vậy?”

“Mới bắt đầu thôi, một tiếng nữa mới đấu giá món cuối cùng.” Lâm Sương hất cằm về một bàn VIP trên lầu hai, cười xấu xa nói: “Lục Thừa Châu ở trên đó.”

Cố Mang ngả đầu uống rượu, tạo ra đường cong quyến rũ, cằm trắng như ngọc, ánh mắt lười biếng liếc nhìn qua.

Người đàn ông thờ ơ ngồi trên sofa, cánh tay khoác lên lưng ghế, áo sơ mi đen xắn đến cùi chỏ lộ ra cánh tay trắng như men sứ, đầu ngón tay thon dài thanh thoát kẹp một điếu thuốc.

Ánh đèn chiếu qua, một góc mặt trong làn khói thuốc đủ khiến người khác say mê.

Cố Mang thu lại tầm mắt: "Ồ."

“Ồ?" Lâm Sương không thể tin vào phản ứng quá bình tĩnh của cô: "Chị hai à, chị không thể vì mình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà không thèm để ý đến cậu Lục - người mà không phải ai cũng gặp được chứ.”

Cố Mang phun ra ba chữ: “Không có hứng thú.”

Lâm Sương: “....”

Tầng hai.

Từ lúc Cố Mang bước vào quán bar là Lục Thừa Châu đã chú ý đến cô.

Không phải vì anh rảnh rỗi.

Mà vì Cố Mang dẫn theo một đứa trẻ vào, bị nhân viên quán bar cản lại hỏi thăm.

Cô nói gì đó, nhân viên mới chịu mở đường.

Dẫn con đến quán bar, gây rất nhiều xôn xao ở bên dưới.

Đặc biệt là khuôn mặt của Cố Mang, bao nhiêu đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tràn ngập ham muốn

Những người ngồi cùng với Lục Thừa Châu men theo tầm mắt của anh cũng chú ý đến cảnh tượng này.

Tần Phóng tấm tắc cảm khái: “Từng tuổi này rồi, đây là lần đầu tôi thấy tổ hợp như này xuất hiện ở quán bar đấy.”

Đứa nhóc kia trông như bản thu nhỏ của cô gái, từ trên xuống dưới đều là màu đen.

Cả hai mẹ con trông cũng khá giống nhau.

Hạ Nhất Độ ung dung lắc ly rượu, nhìn từ trên xuống dưới, góc này của anh ta vừa khéo có thể nhìn thấy chính diện Cố Tứ, đôi mắt lóe lên chút hứng thú hiếm có: “Bạn nhỏ đấy còn đang uống sữa bò Vương Tử đó.”

Tần Phóng vươn cổ nhìn: "Đệt mẹ! Uống sữa Vương Tử trong quán bar? Thật là sáng tạo."

Hạ Nhất Độ nói: "Cả hai đều trông khá đẹp."

Hai người con gái, mỗi người đều đẹp một kiểu khác nhau.

Cô gái để mặt mộc mà lại đẹp đến mức khiến người ta tự hỏi liệu các đường nét trên mặt cô có phải là thật không.

Bạn nhỏ cũng rất xinh xắn.

Tần Phóng gật gù.

Lục Thừa Châu không lên tiếng.

Mấy vị thiếu gia này hứng thú với mấy cái mới mẻ chưa tới mấy chục giây, chẳng mấy chốc đã mất đi hứng thú với ba người Cố mang.

Tần Phóng hỏi: “Anh Thừa, anh vẫn chưa tìm được vị thần y kia sao?”

Hạ Thừa Châu ngẩng đầu lên.

Đôi mắt Lục Thừa Châu đen sẫm lại, vẻ nguy hiểm ẩn sau nét lạnh lùng, anh rít một điếu thuốc: “Ừm, ít nhất cũng biết người đó có hai hacker che giấu hành tung giúp.”

Hạ Nhất Độ cũng cảm thấy kỳ lạ: "Chẳng lẽ không có ai từng nhìn thấy khuôn mặt của vị thần y kia sao? Không biết là nam hay nữ, nhưng đã biết người này có tồn tại thì không lý nào lại không có chút dấu vết nào được."

Tần Phóng nói: "Cũng không thể trách anh Thừa người, mỗi lần xuất hiện thì vị trí của vị thần y đó luôn ở những nơi hỗn tạp, không phải trường học thì là quán bar, có chỗ nào giống như một thiên sứ áo trắng cứu người chứ!”

Những nơi người đó đến đều là những nơi đông đúc hỗn tạp, không thể nào tìm được.

Hạ Nhất Độ đồng ý gật đầu: “Anh Thừa, anh cũng đừng quá lo, nhà họ Lục có nhiều bác sĩ như vậy, bà nội Lục sẽ không sao đâu."

Lục Thừa Châu vùi điếu thuốc: "Viên ngọc này thật sự thần kỳ như lời đồn à? Tốt hơn cả thuốc an thần luôn sao?"

Hạ Nhất Độ nói: "Chưa thấy cũng chưa thử qua, chỉ là truyền thuyết thôi. Nhưng thứ được đấu giá ở Thiên Khuyết thì chắc chắn không phải đồ giả."

Hiện tại bệnh tình bà cụ Lục đã nghiêm trọng đến mức không thể ngủ yên, tinh thần rất kém.

Việc đến buổi đấu giá ở Thiên Khuyết cũng chỉ là cố chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Lục Thừa Châu liếc nhìn sân khấu đấu giá, viên ngọc sắp được đưa lên.

 

Bình Luận (0)
Comment