Cố Mang ngồi tựa lưng vào ghế sofa, đang chơi game.
Cô nghiêng đầu, bắt chéo hai chân, dáng vẻ trông vô cùng lười biếng và thảnh thơi.
Nhìn qua là biết một cô gái hư hỏng vô học.
Ai mà tin được rằng cô lại là hacker hàng đầu thế giới.
Cho đến nay cô chính là “vị vua không ngai” trong giới hacker!
Lâm Sương ghen tỵ với cô đỏ cả mắt!
Mới chỉ mười bảy tuổi, mà y thuật đã xuất sắc như vậy, sao não nhiều nếp nhăn đến thế chứ!
Còn nhóc con kia, mới bảy tuổi đã có thể xâm nhập vào máy tính của một hacker quốc tế như cô ta.
Sao đầu óc hai chị em nhà này lại thông minh đến thế chứ?!!
“Tiếp theo là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, viên ngọc ‘Miên Ngọc’.” Giọng của người chủ trì buổi đấu giá vang lên khắp quán bar.
Cố Mang ngẩng đầu lên, trong lúc đó nhân vật trong game cũng nhảy xuống sông tự tử, trò chơi kết thúc.
Cô cất điện thoại đi, nhìn chằm chằm vào viên ngọc mà cô gái chủ trì đang mang lên, đôi mắt đen kịt lạnh như băng híp lại.
Người chủ trì cười nói: “Tôi nghĩ mọi người chắc hẳn đã nghe nói về viên ngọc này, tôi sẽ không nói nhiều, đây là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, ‘Miên Ngọc’, giá khởi điểm một triệu.”
“Một triệu một trăm nghìn.”
“Một triệu năm trăm nghìn.”
“Hai triệu.”
Người có thể vào được Thiên Khuyết, ai mà không quấn quanh eo bạc triệu.
Miên Ngọc lại còn được đồn đại là rất thần kỳ bởi mọi người cạnh tranh cực kì gay cấn.
“Bốn triệu ba trăm nghìn
“Mười triệu.”
Trên lầu hai truyền xuống một giọng nam biếng nhác lạnh lùng.
Cả khán phòng đột nhiên im lặng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên tầng hai, như thể bị nhấn nút tạm dừng.
Chỉ là một viên ngọc thôi mà.
Người đứng ra tổ chức ở Thiên Khuyết mới đoán rằng giá cao nhất của viên ‘Miên Ngọc’ này là năm triệu.
Đâu ai ngờ nó lại bị đẩy lên đến mười triệu!
Người dẫn chương trình vừa định hỏi lại lần nữa, ba lần gõ búa để chốt giá.
“Mười lăm triệu.” Lâm Sương giơ bảng, cười híp mắt tăng giá.
Cố Mang nhướng mày, khóe miệng nhếch lên cười như không cười.
Mười lăm triệu! Người dẫn chương trình ngạc nhiên mất một lúc mới có thể phản ứng lại, cố gắng duy trì hình tượng: “Mười lăm triệu, còn ai trả giá cao hơn không? Mười lăm triệu lần một!”
“Hai mươi triệu.” Giọng nói từ tầng hai lại vang lên.
Lâm Sương giơ bảng, từ tốn nói: “Ba mươi triệu.”
Người chủ trì: “....”
Người có tiền cũng không được như quý cô đây nữa!
Người khác tăng giá trăm ngàn trăm ngàn, còn quý cô đây cứ vài triệu mà nhảy lên!
“Bốn mươi triệu.” Sếp lớn ở trên tầng hai chậm rãi ung dung nói.
Lâm Sương và Cố Mang nhìn nhau, nở nụ cười đầy vẻ vô lại: “Năm mươi triệu.”
Tần Phóng bắt đầu thấy hứng thú: “Ai thế, ai điếc không sợ súng dám tranh với anh Thừa vậy?”
Anh ta bỏ ly rượu xuống, đứng dậy và đi đến lan can.
Khi nhìn thấy là bộ ba mẹ con kia, ánh mắt anh ta càng thêm hứng thú.
Hà Nhất Độ cũng tiến tới, anh ta chống tay lên lan can, ánh mắt nhìn về phía Cố Mang, khẽ nhếch miệng cười: “Thú vị đấy.”
Lục Thừa Châu híp mắt lại, giọng nói từ tính trầm thấp: “Sáu mươi triệu.”
Người chủ trì: “...”
Hôm nay cái sàn đấu giá này xuất hiện toàn sếp lớn cao cấp gì không vậy?