Lý Trì Nguyệt từ trong phủ tam công chúa đi ra liền trực tiếp đến phủ đệ của ngũ công chúa. Thật ra phủ đệ của tam công chúa lớn hơn một chút nhưng bởi vì tam công chúa không thích xa hoa lại không thích có khách đến cho nên thoạt nhìn lạnh lùng vắng vẻ, không giống trước cửa phủ đệ của ngũ công chúa, giăng đèn kết hoa, thoạt nhìn lộ ra một cổ xa hoa cùng náo nhiệt. Các công chúa quận chúa lui tới không ít, so với tam công chúa không có nhân khí thì nhân duyên của ngũ công chúa tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Lý Trì Nguyệt đưa bái thiếp không bao lâu hạ nhân liền dẫn các nàng tiến vào, một đường hồng thảm trải thẳng đến nội đường, nơi nơi đều lộ ra một cổ cảm giác xa hoa lãng phí, hơn nữa từ thị vệ đến tỳ nữ hầu hạ đều xinh đẹp như hoa, không thứ gì không kích thích thị giác, chí ít đều là vượt ngoài thanh tú, ngũ công chúa thích mỹ sắc trong kinh thành đã không phải là bí mật gì.
Sau khi Lý Trì Nguyệt vào nội đường, liền thấy ngũ công chúa nằm trên nhuyễn tháp, có mỹ tỳ đút bồ đào, có mỹ nhân ngồi bên cạnh cho nàng trêu đùa, còn có mỹ tỳ bưng cao điểm đứng ở một bên.
"Ngọn gió nào lại thổi tiểu Trì Nguyệt nhà của chúng ta đến trong phủ của ta đây?" Lý Minh Nguyệt ngồi dậy, mỹ nhân ngồi bên cạnh cũng lập tức ngồi phía sau nàng làm đệm thịt cho nàng tựa lưng, Lý Minh Nguyệt mềm nhũn tựa vào trên người mỹ nhân nhướng mày nhìn đường muội duy nhất không bị nàng dạy hư.
"Trì Nguyệt còn không phải là nhớ tỷ tỷ sao, vừa hồi kinh liền lập tức đến quý phủ thỉnh an tỷ tỷ." Lý Trì Nguyệt đến gần Lý Minh Nguyệt, tiếp nhận bồ đào trong tay tỳ nữ, thay Lý Minh Nguyệt lột vỏ.
"Ngươi nói thật dễ nghe, nhất định là đã đến phủ đệ của Lý Lăng Nguyệt trước rồi mới đến đây." Lý Minh Nguyệt bất mãn nói, nhưng không có cự tuyệt quả bồ đào Lý Trì Nguyệt đưa đến bên miệng.
"Lễ không thể phế." Tam công chúa là trưởng, thế nào cũng phải thăm hỏi trước, tuy rằng trên phương diện cảm tình Lý Trì Nguyệt vẫn là thân thiết với ngũ công chúa hơn một chút. Tam công chúa cùng Lý Trì Nguyệt đều là người lãnh tính, hai người lãnh tính dán cùng một chỗ giống như hai khối băng làm sao có thể hâm nóng đây!
"Trái lại trái lại khiến người ta thích, khó có được Lý Lăng Nguyệt mắt cao hơn đầu kia cũng sẽ thích ngươi, nàng làm sao biết ngươi biểu hiện ra ngoài là thanh tâm quả dục giống như nàng nhưng trong lòng lại không có tam cương ngũ thường như." Đến phủ của nàng, Trì Nguyệt cho đến bây giờ mí mắt cũng không chớp một cái, cho dù là nhìn xuân cung tú cũng sẽ không xấu hổ lảng tránh. Không giống Lý Lăng Nguyệt, bản thân thủ tiết muốn thanh tâm quả dục cũng hận không thể khiến nữ nhân khắp thiên hạ đều thủ tiết cùng nàng, thật không biết Phò mã gia trạng nguyên lang năm đó có từng khiến Lý Lăng Nguyệt hưởng qua khuê phòng chi nhạc hay không.
"Tam tỷ tự có nguyên tắc cùng kiên trì của bản thân, Trì Nguyệt dĩ nhiên không thể so sánh cùng Tam tỷ." Lý Trì Nguyệt nhàn nhạt vừa cười vừa nói, nàng đã quen ngũ công chúa thỉnh thoảng bôi bát tam công chúa. Lý Lăng Nguyệt chưa bao giờ chủ động hùa theo nói xấu, cho dù có chán ghét một người thì giáo dưỡng của nàng cũng không cho phép nàng nói ba thêm bảy, nhưng Minh Nguyệt chán ghét tam công chúa cũng là rõ ràng là chuyện thật.
Nhưng riêng đối với tỷ muội này từ nhỏ đã bất đồng, bất quá cũng khó trách, hai người niên kỷ xấp xỉ chỉ kém một tuổi, lại giống nhau từ nhỏ được sủng ái, mỹ mạo ưu tứu giống nhau, một người là nữ nhi của Hoàng Hậu, cô lãnh thanh cao, một người là nữ nhi của quý phi được ân sủng, hai người đều là công chúa được Hoàng Thượng muôn vàng sủng ái, nhưng mà ngay cả xuất giá đất phong của Lý Minh Nguyệt cũng chỉ là ít hơn Lý Lăng Nguyệt một chút theo cách tượng trưng.
"A!" Lý Minh Nguyệt cười nhạt, trong lòng nàng vẫn có một nguyện vọng chính là đem Lý Lăng Nguyệt dẫm nát dưới chân, đến lúc đó nàng ngược lại muốn nhìn một chút con Phượng Hoàng rơi xuống nước này còn có thể thanh cao được hay không!
"Theo ta được biết, Đồ chiêu nghi là tỷ tỷ dâng cho bệ hạ." Lý Trì Nguyệt mạn bất kinh tâm nói, lại trực tiếp vào chủ đề bản thân muốn hỏi.
"Đồ Thập Mị là ta dâng cho hoàng huynh chuyện này không giả." Việc này toàn bộ kinh thành mọi người đều biết, nàng để Đồ Thập Mị ở trong phủ đệ của nàng hiến vũ cho bệ hạ, bệ hạ nhất kiến chung tình Đồ Thập Mị không phải bí mật gì.
"Đồ chiêu nghi là một mỹ nhân, tỷ tỷ có từng hưởng dụng qua?" Lý Trì Nguyệt cùng Lý Minh Nguyệt từ trước đến nay đều chay mặn không kiên cử, hơn nữa nàng quá hiểu rõ Lý Minh Nguyệt, mặc dù chưa thấy qua Đồ Thập Mị nhưng là song sinh lớn lên tương tự Đồ Cửu Mị dĩ nhiên cũng là tuyệt sắc, Lý Minh Nguyệt không có khả năng không động đến.
"Ngươi nói xem?" Lý Minh Nguyệt cười đến quỷ dị hỏi ngược lại.
"Móng tay tỷ tỷ đều cắt rồi, Đồ chiêu nghi này mị lực thật lớn." Lý Trì Nguyệt thận trọng phát hiện đôi tay xinh đẹp đến cực điểm của Lý Minh Nguyệt vốn dĩ có một bộ móng tay thật dài nàng vẫn nhớ rõ tỷ tỷ thường ngày rất yêu quý chúng khó có được lúc này sẽ cắt đến sạch sẽ như vậy.
"Trì Nguyệt quả nhiên thận trọng, không hổ là muội muội tốt nhất của ta." Lý Minh Nguyệt không phản bác mà ngay cả Lý Lăng Nguyệt đều cho rằng nàng cùng Đồ Thập Mị tất nhiên có cấu kết, sự thật so với suy nghĩ của các nàng cũng không khác mấy.
"Trì Nguyệt thực sự có chút bất ngờ." Lý Trì Nguyệt không cách nào tưởng tượng dáng vẻ Lý Minh Nguyệt hầu hạ người khác, dĩ nhiên Lý Minh Nguyệt so với ai khác đều hiểu được nịnh nọt, hơn nữa trời sinh có khứu giác mẫn cảm.
"Trì Nguyệt, Đồ Thập Mị rất lợi hại, so với trong tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn, bệ hạ hoàn toàn hướng về nàng, nếu Túc Thân Vương còn ở lại kinh thành cũng không hay ho." Lúc trước đem Đồ Thập Mị dâng lên, muốn nàng ở hậu cung tranh một mảnh thiên địa là không sai, nhưng lúc này Đồ Thập Mị muốn thành hậu cung chi chủ, nhưng nữ nhân này cũng không giống như sẽ an phận ở trong hậu cung, bàn tay vươn đến triều đình còn không nói, mới đây đã đem những người thuộc phe Túc Thân Vương càng đấu đến sắp thở không nổi, nữ nhân đáng sợ như vậy Lý Minh Nguyệt chẳng bao lâu sau cũng đã hướng nàng xưng thần. Nàng cũng giống như mẫu phi của nàng, trời sinh có bản năng theo lợi tránh hại, hiểu được dựa vào cường giả chân chính.
"Ta biết, nhưng phụ vương sẽ không nghe ta khuyên bảo mà trở lại đất phong." Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên hiểu, bề ngoài là Đồ Thập Mị đang cùng phụ vương tranh đấu nhưng thực tế chân chính muốn trừ bỏ phụ vương là bệ hạ, chỉ là một bệ hạ nổi danh nhân đức làm sao lại tự mình đứng ra đối phó phụ vương nàng, dù sao thì phụ vương nàng năm đó có công nhường ngôi, bệ hạ trọng danh tiếng sợ người khác nói hắn vong ân phụ nghĩa, dĩ nhiên muốn mượn tay người khác trừ bỏ phụ vương nàng, dù sao phụ vương làm thái thượng hoàng cũng đã lâu lắm rồi.
"Bệ hạ quả thật muốn mượn Đồ Thập Mị trừ bỏ phụ vương ngươi, bề ngoài là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, trên thực tế, bệ hạ lại đang nuôi hổ vì hoạn, sau khi trừ bỏ phụ vương của ngươi sẽ phát hiện hắn nuôi phì một nữ nhân dã tâm bừng bừng." Lý Minh Nguyệt vừa cười vừa nói. Đồ Thập Mị rất ghi hận có lẽ là Lý Lăng Nguyệt, ngày Lý Lăng Nguyệt biến thành Phượng Hoàng rơi xuống nước mà nàng muốn thấy sắp đến rồi.
"Như vậy được không?" Lý Trì Nguyệt hỏi ngược lại, người của Lý thị tranh đấu thế nào thì quyền lực vẫn nằm trong tay người của Lý thị, nếu như quyền hành rơi vào trong tay ngoại nhân, như vậy thực sự được sao.
"Nếu không, ngươi có thể làm cái gì? Xu lợi tị hại, không phải đều là bản năng sao, thích nghi thì sinh tồn, không thích nghi thì bị đào thải, ngươi và ta là người trong hoàng thất còn không hiểu rõ sao? Hơn nữa, ngươi chỉ là nữ nhi ngoại gả, trong tay không binh không quyền, xen vào cũng không được gì, không cần xuống ao nước đục này, cho nên ta không tán thành ngươi quay về kinh, cho dù phụ vương ngươi có chuyện gì ta cũng có thể bảo cho ngươi."
"Những điều này ta hiểu được, chỉ là có chút không đành lòng, vẫn muốn khuyên nhủ phụ vương quay về đất phong." Lý Trì Nguyệt thở dài nói.
"Trì Nguyệt, ngươi đã tận lực rồi, ngươi hẳn là biết phụ vương ngươi cũng không bỏ được quyền thế ở kinh thành này, bệ hạ đã nhân nhượng lâu rồi, người nhất định nên vì hành vi bản thân mà chịu trách nhiệm, không ai là ngoại lệ." Lý Minh Nguyệt cảm thấy bản thân cũng đã nói đến đây rồi, Lý Trì Nguyệt là người thông minh sẽ tự biết suy nghĩ, nếu như nghĩ không thông nàng cũng không có cách nào, nàng rốt cuộc đã rất bảo vệ muội muội này rồi. Triều đình tranh đấu, nếu không cần thiết không nên can dự, đứng nhìn là được rồi, một khi dính vào chính là ngươi chết ta sống, đây là quy luật không cách nào thay đổi.
"Những đạo lý này ta cũng hiểu." Lý Trì Nguyệt gật đầu, chính là quá rõ ràng nên mới có cảm giác vô lực.
"Ngươi từ nhỏ đã thông minh, ta ngược lại cũng không lo lắng, ngươi đến kinh thành là có mục đích khác đi." Lý Minh Nguyệt cảm thấy Lý Trì Nguyệt sẽ không ngu ngốc, lúc này đến kinh thành đại khái chính là có mục đích khác.
Lý Trì Nguyệt hé miệng không đáp.
"Để tỷ tỷ đoán một cái, Trì Nguyệt có phải hay không đã khai trai rồi?" Lý Minh Nguyệt lúc này mới tinh tế quan sát Lý Trì Nguyệt, nàng duyệt người vô số (đã ăn qua nhiều người), cũng thiên hướng thích xử nữ, có phải xử nữ hay không vừa nhìn liền biết, Trì Nguyệt mặt mày mị thái không ít, không nữ nhân đã khai trai đều lộ ra một cổ cảm giác ngây ngô, mà trên người Trì Nguyệt cổ ngây ngô kia đã rút đi, bắt đầu lộ ra một cổ cảm giác đặc biệt mềm mại quyến rũ của nữ nhân. Trong thanh lãnh lộ ra một cổ quyến rũ, có tư vị khác, mỹ nhân như vậy nàng nhìn cũng thấy động tâm.
"Cái mũi của ngươi còn nhạy hơn chó, dĩ nhiên cũng có người không bị ngươi ghét bỏ, trái lại hiếm có." Lý Minh Nguyệt quá hiểu thái độ làm người của Lý Trì Nguyệt, Lý Trì Nguyệt cũng giống như nàng cho đến bây giờ cũng không phải là kẻ tam trinh cửu liệt.
"Trì Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn, trên đời này còn có người khiến ta cảm thấy không khó ngửi." Lý Trì Nguyệt ngược lại không phủ nhận.
"Ta đoán, người này là tỷ tỷ của Đồ Thập Mị, Đồ Cửu Mị, chuyện này cũng thật trùng hợp, dĩ nhiên đều đụng phải một khối, ngươi cũng là vì nàng mà đến?" Lý Minh Nguyệt hỏi.
"Ân, người này ta muốn." Lý Trì Nguyệt nói ra mục đích chính yếu đến kinh thành.
" Thật ra người thay thế trái lại không ít, nàng cũng không nhất định không thể không có tỷ tỷ nàng, bất quá quyết định của nàng ta không chắc có thể tác động được, nhưng ta sẽ giúp ngươi xin nàng chút nhân tình." Lý Minh Nguyệt cảm thấy xin chút nhân tình hẳn là có thể.
"Phiền tỷ tỷ rồi." Việc này đại khái cũng chỉ có ngũ công chúa mới có thể giúp được.
"Bất quá, sau khi ngươi khai trai, cả người cảm giác bất đồng, mị người như vậy, ngay cả tỷ tỷ cũng có chút động tâm." Lý Minh Nguyệt sờ mặt Lý Trì Nguyệt, ái muội nói.
"Tỷ tỷ nói đùa." Lý Trì Nguyệt hơi tách ra khỏi tay Lý Minh Nguyệt, nàng hiểu thái độ làm người của Lý Minh Nguyệt, chỉ cần nàng coi trọng chưa bao giờ quản đến cái khác, cấm kỵ gì đó, ngay cả phân chó cũng không bằng.
"Xem ngươi đề phòng như vậy, ta cũng sẽ không ăn ngươi." Lý Minh Nguyệt tuy rằng chưa bao giờ đem cấm kỵ nhìn vào trong mắt nhưng cũng không bụng đói ăn quàng, hạ thủ đối với muội muội mà nàng thương yêu, nói gì đi nữa, nàng hiện tại một lòng chỉ muốn bò lên phượng sàng của Hoàng Hậu tẩu tẩu tương lai.