Phu Nhân Tại Thượng

Chương 91

Sau khi Lý Trì Nguyệt trở lại phủ Túc Thân Vương liền trực tiếp đến thư phòng tìm phụ thân, Túc Thân Vương đang người của mình lần nữa bị giáng chức cảm thấy căm tức, nhìn thấy nữ nhi tiến đến mới hơi thu liễm một ít.

Lý Trì Nguyệt nhìn ghe chép bị ném xuống, khom lưng nhặt lên, nàng không cần lật xem cũng đoán được đại khái.

"Từ khi Đồ chiêu nghi tiến vào ngự thư phòng của bệ hạ, người phụ vương đề bạt đều bị liên lụy." Lý Trì Nguyệt mở miệng nói.

"Bệ hạ bị gian phi che mắt, để hậu cung tham chính, ta tất nhiền phải vì bệ hạ giữa gìn uy nghiêm." Túc Thân Vương vừa nói đến Đồ Thập Mị trong lòng liền có lửa, một đồ tể nữ nhi nho nhỏ dĩ nhiên khiến cho hắn nghẹn khuất, thật sự là không thể nhẫn!

"Phụ vương, quay về đất phong đi, kinh thành không phải nơi có thể ở lâu!" Lý Trì Nguyệt lời nói thấm thía, tuy rằng biết khuyên bảo như vậy không có tác dụng gì, nhưng vẫn lần nữa mở miệng khuyên bảo.

"Lúc này rời khỏi kinh thành không phải đúng ý gian phi, không thể để gian phi kia hoang dâm ngộ quốc, cầm giữ triều chính, bản vương tuyệt đối sẽ không rời khỏi kinh thành lúc này, ngươi không cần khuyên nữa." Túc Thân Vương ngữ khí oán giận mà kiên định nói.

"Phụ vương lẽ nào chưa bao giờ nghĩ đến, đây có thể là Hoàng Thượng muốn mượn tay Đồ chiêu nghi chặt đứt tay chân của phụ vương, đang muốn trừ bỏ phụ vương?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi, phụ vương không phải kẻ ngu dốt lẽ nào chưa từng nghĩ đến một tầng này sao?

Túc Thân Vương nghe vậy, hồi lâu mới mở miệng.

"Hoàng Thượng không phải người như vậy, Hoàng Thượng nhân nghĩa vô song, nhất định là bị gian phi mê hoặc mới có thể bất hòa với bản vương." Túc Thân Vương ngữ khí kiên định nói.

Lý Trì Nguyệt lần thứ hai thở dài, xem ra phụ vương không phải không nghĩ đến chỉ là không muốn tin tưởng bệ hạ lấy nhân xử thế cũng sẽ đối phó hắn, lại càng không nguyện ý từ bỏ quyền lực bản thân nắm giữ nhiều năm.

"Phụ vương, vạn nhất đúng thật là Hoàng Thượng muốn đối phó ngài, ngài có nghĩ đến hậu quả không?" Lý Trì Nguyệt hỏi

"Trì Nguyệt không cần khuyên nữa, phụ vương tâm ý đã quyết, phụ vương tuyệt đối sẽ không rời khỏi kinh thành lúc này." Mặc dù Hoàng Thượng sẽ đối phó hắn, cũng không thể rời khỏi kinh thành lúc này.

"Đã như vậy, Trì Nguyệt cũng không khuyên nữa, chỉ mong phụ thân vì đệ đệ suy nghĩ một phen." Lý Trì Nguyệt nhận thấy bản thân khuyên không được phụ thân, chỉ hy vọng phụ thân thương yêu ấu đệ có thể khiến hắn lui bước rời xa kinh thành tranh quyền đoạt lợi này.

Túc Thân Vương không đáp, hắn làm sao không biết bản thân đã sớm nên rời khỏi kinh thành, trước đây hắn là bỏ không được, hiện tại không chỉ có bỏ không được, càng nhiều chính là không bỏ xuống được, nữ nhân kia là họa lớn trong lòng hắn, không trừ hắn khó có thể an giấc, hắn có thể đem binh quyền giao lại cho bệ hạ nhưng hắn không thể ngồi xem đại quyền rơi vào tay một nữ nhân, hơn nữa hắn không cảm thấy bản thân hiện tại rời khỏi kinh thành thì có thể toàn thân trở về, đã như vậy sao không được ăn cả ngã về không, ra sức tranh đấu, hưu chết về tay ai còn chưa biết.

"Trì Nguyệt, tiểu tử Hạng Huy đã chạy tới cáo trạng nói ngươi tùy hứng làm bậy, chưa bao giờ biết Trì Nguyệt nhà ta cũng có lúc bốc đồng, ngươi thế nào lại trước tiên giữ lại mẫu sau mới giữ tử đây?" Túc Thân Vương hiếu kỳ hỏi.

"Ta thích thế nào, thì làm thế đó, hắn quản được sao?" Lý Trì Nguyệt không cho là đúng nói.

"Ha ha, quả thật tùy hứng, bất quá Trì Nguyệt thích thế nào thì thế đó đi, so với các tỷ muội khác của ngươi, ngươi đã rất cho phụ vương mặt mũi rồi." Túc Thân Vương không cho là đúng nói, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử Hạng Huy kia thực sự là một chút tâm nhãn cũng không có, người trong nhà đều sẽ che chở người trong nhà, một con rể thì tính cái gì, nếu Trì Nguyệt không thích thì đổi người khác cũng được, nữ nhân Lý gia thôi chồng như cơm bữa. so với công chúa đem phu quân biến thành thái giám, Trì Nguyệt xem như đã rất nhu thuận hiểu chuyện rồi.

"Phụ vương, Trì Nguyệt thật tình hy vọng người quay về đất phong, kinh thành không phải nơi thích hợp ở lâu." Lý Trì Nguyệt cuối cùng nhịn không được khuyên một lần nữa.

"Thế nào lại nhắc lại rồi." Túc Thân Vương khẽ nhíu mày, hắn không muốn cùng nữ nhi nói việc phiền lòng trên triều đình, thầm nghĩ cùng nữ nhi nói chuyện nhà.

"Hảo, phụ vương không thích nghe Trì Nguyệt không nói là được, phụ vương thân thể vẫn mạnh khỏe? Bệnh cũ có tái phát...." Lý Trì Nguyệt cũng biết bản thân nhiều lời vô ích, nên cũng không nói gì nữa, chỉ đành chuyển đề tài.

Lý Trì Nguyệt cáo từ trong phòng của phụ thân quay về phòng, mở to mắt, chỉ cảm thấy khó chịu, tối qua đã một đêm không ngủ đêm nay vẫn không ngủ, nàng ép buộc ép buộc bản thân nhắm mắt lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể nàng sẽ chịu không nổi, nàng biết bản thân tưởng niệm mị hương trên người Đồ Cửu Mị, cũng tưởng niệm Đồ Cửu Mị.

Đồ Cửu Mị không nghĩ đến gặp Hoàng Thượng, nhưng không có nghĩa là Hoàng Thượng không muốn gặp nàng, vào lúc ban đêm, nàng cùng muội muội đang dùng bữa tối, liền nghe thái giám thông truyền Hoàng Thượng giá lâm.

Đồ Cửu Mị liền vội vã buông bát đũa, có chút hoảng loạn, gặp Hoàng Thượng, vừa nghĩ đến bản thân phải gặp người có quyền thế nhất thiên hạ, chung quy chó chút bất an.

"Tỷ tỷ không cần khẩn trương như vậy, bệ hạ là người tốt tính." Đồ Thập Mị không chút hoang mang buông đũa trong tay, mỉm cười nói với tỷ tỷ nhà mình.

Đồ Thập Mị đang nói chuyện liền có một nam tử vóc người cao to thân mặc hoàng sắc long bào tiến đến, hắn chính là đương kim Hoàng Thượng, Lý Lăng Húc.

Lý Lăng Húc vừa tiến đến liền thấy hai nữ tử gần như giống nhau như đúc, hắn mặc dù đã sớm biết Đồ Thập Mị cùng Đồ Cửu Mị là song sinh, nhưng hôm nay vừa nhìn vẫn có chút thán phục, hắn tinh tế quan sát hai người, đã nghĩ tìm ra sự khác biệt, vẻ ngoài thực sự tương tự trái lại trang phục khác biệt khiến hắn nhìn một cái liền nhận rõ sủng phi của mình.

"Giống nhau, thật sự là quá giống." Lý Lăng Húc cũng giống như những người đã gặp qua tỷ muội Đồ Cửu Mị, câu đầu tiên đều là những lời này.

"Hoàng Thượng cát tường." Đồ Cửu Mị có chút câu nệ hướng Hoàng Thượng hành cung lễ, đây là Trương má má trên đường nàng đến kinh thành cố ý dạy nàng lễ nghi trong cung.

"Mau đứng lên." Lý Lăng Húc lập tức đưa tay nâng tay Đồ Cửu Mị dậy, thân thiết nói.

Đồ Cửu Mị lúc này mới thấy rõ tướng mạo Lý Lăng Húc, tuấn tú phi phàm, so với lục ca của nàng còn muốn tuấn tú hơn, Hạng Huy càng không thể cùng hắn so sánh, Đồ Cửu Mị nhìn thấy Hoàng Thượng anh tuấn như vậy trái lại hài lòng thay muội muội, Hoàng Thượng tướng mạo ngược lại không ủy khuất muội muội thoạt nhìn chính là người dễ gần gũi.

"Thập muội vẫn luôn nhớ thương tỷ tỷ này, đã tính toán đem ngươi mời đến." Lý Lăng Húc vừa vào trung niên, chính là lúc nam nhân có mị lực nhất, cười rộ lên ôn nhuận như mặt trời mới mọc.

"Ta cũng ngày ngày ngóng trông muốn gặp muội muội." Đồ Cửu Mị cũng hướng Lý Lăng Húc mỉm cười, nàng cảm thấy đối với Hoàng Thượng rất có cảm giác thân thiết.

"Lục Lang dùng thiện rồi sao?" Đồ Thập Mị ngữ khí cực kỳ ôn nhu hỏi, nàng là người duy nhất trong cung có thể xưng hô Lý Lăng Húc như vậy, có thể thấy được có bao nhiêu được sủng ái.

Đồ Cửu Mị cảm thấy muội muội chưa từng ôn nhu đối với những người khác như vậy, nàng nghĩ muội muội tất nhiên là thích Hoàng Thượng, nghĩ đến muội muội có thể gả cho người nàng thích Đồ Cửu Mị lần thứ hai vì muội muội mà hài lòng không ngớt.

"Vẫn chưa, đúng lúc, vừa lúc cùng các ngươi dùng bữa." Lý Lăng Húc mới vừa nói, thái giám hầu hạ một bên lập tức thay Lý Lăng Húc dâng bát đũa.

Lý Lăng Húc phong nhã khéo nói, đề tài vẫn luôn xoay quanh Đồ Thập Mị, từ Đồ Thập Mị khi còn bé đến lớn lên, hận không thể mỗi một khắc cũng không buông tha.

Đồ Cửu Mị không có tâm cơ, trong lòng cũng thích Đồ Thập Mị, đề tài tự nhiên biến thành đề tài chung, Đồ Cửu Mị lần nữa cảm thấy Hoàng Thượng quả thật là người dễ chung sống.

Đồ Thập Mị ở bên cạnh nhìn hai cái hứng trí nói chuyện, rất ít chen vào nói, chỉ là mỉm cười lắng nghe, yên tĩnh ăn món ăn, chỉ là trong lòng lại âm thầm suy nghĩ tỷ tỷ cũng không bài xích bệ hạ, như thế là dấu hiệu tốt.
Bình Luận (0)
Comment