"Ta cùng tỷ tỷ đã lâu không gặp, tối nay sợ là có rất nhiều rất nhiều chuyện nói không xong, Lục Lang tối nay ở lại tẩm cung khác có được không?" Đồ Thập Mị hướng Lý Lăng Húc ôn nhu hỏi nói, trong thiên hạ này đem ân sủng của hoàng đế đẩy ra bên ngoài ngoại trừ Đồ Thập Mị không còn ai nữa, không phải quá mức ngu xuẩn thì chính là quá mức tự tin, hiển nhiên Đồ Thập Mị là loại sau.
"Nếu ta quấy rầy tỷ muội các ngươi ôn chuyện, vậy sẽ không thú vị nữa, được rồi, trẫm quay về tẩm cung của mình đi." Lý Lăng Húc sủng ái đối với Đồ Thập Mị đúng là trước đó chưa từng có, rất có tư thế lạc thủy ba nghìn, chỉ lấy một biều.
"Thần thiếp tiễn Lục Lang." Đồ Thập Mị tiễn Lý Lăng Húc đến cửa cung, dáng vẻ lưu luyến không rời, có vài phần giống như thiếu nữ yêu đương cuồng nhiệt.
Cùng đêm đó, hai tỷ muội nằm trên một cái giường, bắt đầu khe khẽ thì thầm hàn huyên, thật ra phần lớn đều là Đồ Cửu Mị nói, những chuyện hơn một năm này nàng đều kể lại cùng muội muội, việc Đồ Thập Mị triệu nàng vào cung thì chỉ khinh miêu đạm tả. Đồ Thập Mị cũng không muốn nói cho tỷ tỷ biết những ngày tranh đấu trong hậu cung của nàng, tuy rằng nàng hưởng thụ quá trình đó nhưng nàng biết nàng tỷ tỷ cực kỳ đơn thuần của nàng là không cách nào lĩnh hội cùng lý giải.
"Tỷ tỷ cảm thấy Hoàng Thượng thế nào?" Đồ Cửu Mị nói về phu nhân đang nói đến cao hứng Đồ Thập Mị đột nhiên cắm vào một câu.
"Hoàng Thượng, người rất tốt, hiểu biết dường như cũng rất rộng, lớn lên còn tuấn tú, ta cảm thấy rất xứng đôi với muội muội." Đồ Cửu Mị phát ra từ nội tâm nói.
"Lẽ nào tỷ tỷ không phát hiện, nam tử như Hoàng Thượng cũng là loại hình nam tử tỷ tỷ thích a, văn nhã có khí chất, lớn lên tuấn tú." Đồ Thập Mị đột nhiên mở miệng. . Ngôn Tình Ngược
"A?" Đồ Cửu Mị sửng sốt, nàng cẩn thận suy nghĩ, dường như thật là như vậy, nhưng nếu như muội muội không đề cập đến nàng hoàn toàn không nghĩ đến, trong lòng nàng dáng vẻ phu nhân phẫn nam trang cũng đã là hình tượng nam tử rất hoàn mỹ rồi, những người khác nàng cũng nhìn không vào mắt.
"Lẽ nào không phải sao?" Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi ngược lại.
"Ha ha, hình như." Đồ Cửu Mị sờ soạng cái mũi, cười khúc khích nói, nàng nghĩ đến dáng vẻ phẫn nam trang của phu nhân, nói lời này liền thấy có chút chột dạ.
"Tỷ tỷ có nhớ ngươi từng muốn cùng muội muội cùng chung một chồng?" Đồ Thập Mị tiếp tục hỏi, từ sau khi mẫu thân thu xếp muốn đem tỷ muội nàng gả đi, tỷ tỷ không chỉ một lần nói chuyện này với nàng.
"Đó không phải chỉ là còn trẻ không hiểu chuyện nói đùa thôi sao...." Đồ Cửu Mị càng nói càng chột dạ, nàng thực sự nói như vậy, nếu như không phu nhân nàng thực sự muốn cùng muội muội gả cho một người, như vậy nàng cùng muội muội có thể một mực cùng nhau rồi, nhưng hiện tại nàng có phu nhân nàng luyến tiếc rời xa phu nhân.
"Thật không?" Đồ Thập Mị nhìn chằm chằm Đồ Cửu Mị, đôi mắt léo sáng nhìn Đồ Cửu Mị, khiến Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân tâm tư lộ rõ càng thêm cảm thấy xấu hổ, từ nhỏ đến lớn tâm tư của nàng chưa bao giờ giấu được muội muội.
"Ta muốn cùng một chỗ với muội muội, cũng muốn cùng một chỗ với phu nhân." Đồ Cửu Mị là càng nói càng nhỏ giọng, càng nói càng chột dạ, vẫn luôn cảm thấy có chút thất tín với muội muội, thật ra nàng thực sự không ngu ngốc ý tứ của muội muội nàng biết, nhưng nàng dường như không thể đáp ứng muội muội.
"Xem ra, trong lòng tỷ tỷ đã có đáp án rồi, phu nhân của tỷ tỷ quả nhiên trọng yếu hơn so với muội muội, quả nhiên lời nói lúc nhỏ không thể xem là thật." Đồ Thập Mị cười lạnh nói, sau đó nhắm mắt lại, đưa lưng về phía Đồ Cửu Mị, tỷ tỷ của nàng thật sự bị người đoạt đi rồi, người từ nhỏ đến lớn một lòng đem ngươi phủng trong lòng bàn tay đột nhiên có một ngày, người trong lòng bàn tay của nàng không phải là ngươi nữa, quả thật không phải tư vị.
"Thập muội, ngươi đừng nói như vậy, ngươi nói như vậy trong lòng ta khó chịu....." Đồ Cửu Mị lấy lòng chụp lưng Đồ Thập Mị, có chút thất thố nói.
Đồ Thập Mị không để ý nàng, vẫn đưa lưng về phía Đồ Cửu Mị.
Đồ Cửu Mị quá hiểu tính tình muội muội rồi, nàng bình thường sẽ không dễ dàng tức giận với người khác, nếu đã không thèm để ý ngươi liền một chút cũng sẽ không để ý, người nàng lưu ý chỉ cần tổn thương nàng một lần nàng sẽ đem người đó phớt lờ, Đồ Cửu Mị một chút cũng không muốn bản thân bị muội muội phớt lờ, cho nên có chút lo lắng dỗ dành.
"Thập muội, ngươi cùng phu nhân quả thật là là trọng yếu như nhau, chỉ là không cùng một loại, không phải ta không muốn cùng ngươi một chỗ, chỉ là ta không thích nam tử, lúc Hầu gia chạm vào ta, ta rất không thích....." Đồ Cửu Mị lo lắng biện giải, nhìn thấy muội muội vẫn đưa lưng về phía nàng, không để ý đến nàng, gấp đến độ đôi mắt đều đỏ lên.
Đồ Thập Mị nghe Đồ Cửu Mị ngữ khí lo lắng mang theo một tia nức nở, tỷ tỷ vẫn thích khóc như vậy, yếu ớt như vậy đơn thuần như vậy làm cho người ta lo lắng, Đồ Thập Mị thở dài, quay đầu mặt hướng Đồ Cửu Mị.
"Tỷ tỷ cũng đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn thích khóc như lúc nhỏ." Đồ Thập Mị vô cùng bất đắc dĩ nói, tính tình hễ chút là khóc này thật sự nên sửa, Đồ Thập Mị chưa bao giờ thích khóc cũng không thích người khác người khác động một chút là rơi nước mắt, nếu không phải là tỷ tỷ của nàng, nàng quả thật chính là lười để ý đến.
"Cũng vì ngươi không để ý đến người ta mà." Đồ Cửu Mị nhìn thấy muội muội phản ứng nàng, lập tức nín khóc mỉm cười, chỉ là nước mắt vẫn đọng trên mặt.
Đồ Thập Mị không biết từ đâu rút ra khăn tay, thay Đồ Cửu Mị lau một chút nước mắt, động tác thần kỳ ôn nhu.
"Nếu tỷ tỷ không thích ta cũng không muốn làm khó tỷ tỷ, tạm thời để ta gặp qua nàng rồi hãy quyết định." Đồ Thập Mị nhân nhượng, Lý Trì Nguyệt, cướp đi người ta lưu tâm, cũng đừng làm cho ta quá thất vọng.
"Muội muội nhất định sẽ thích phu nhân, phu nhân cũng thông minh giống như muội muội....." Đồ Cửu Mị trái lại rất thích nói chuyện, bắt đầu nói đến những điểm tốt của phu nhân, nhưng nàng không biết bản thân càng nói nhiều lời tốt đẹp thì Đồ Thập Mị đối với Lý Trì Nguyệt lại càng nhiều kỳ vọng, nên cũng sẽ có càng nhiều xoi mói.
Đồ Thập Mị nghe vậy cười mà không nói, tính tình này của tỷ tỷ có thể thật sự không thích hợp vào cung tuy rằng nàng nàng nắm chắc có thể bảo vệ nàng chu toàn nhưng hoàng cung rốt cuộc là một chỗ áp lực, ở lâu người cũng sẽ áp lực, nàng thích nơi này nhưng tỷ tỷ chưa chắc đã thích.
Ngày thứ ba, Lý Trì Nguyệt quyết định vào cung, ngược lại không phải nàng chờ không nổi muốn gặp Đồ Cửu Mị mà chỉ là cũng nên vào cung thỉnh an hoàng thượng, cho thấy lập trường. Là người trong hoàng tộc, vì tự bảo vệ mình, có đôi khi phải lãnh huyết, tựa như lúc này, Lý Trì Nguyệt quyết định cùng Túc Thân Vương phân rõ giới hạn.
"Trì Nguyệt thỉnh an hoàng huynh." Từ việc Lý Lăng Húc qua hồi lâu mới triệu kiến nàng liền biết bệ hạ hiện tại cũng không muốn nhìn thấy nàng, chí ít là không hy vọng nhìn thấy bất cứ người nào có liên quan đến Túc Thân Vương.
" Trì Nguyệt không ở Bình Âm Huyện lại chạy đến kinh thành làm gì?" Lý Lăng Húc nhướng mày hỏi, ở trong lòng hắn, đường muội này vẫn có chút phân lượng, đây chính là tiểu quận chúa năm đó hoàng tổ mẫu rất sủng ái, lại cùng hắn lớn lên, rốt cuộc có chút tình cảm, hắn sẽ đối phó phe cánh Túc Thân Vương nhưng cũng không muốn liên lụy ngoại gả quận chúa,nhưng nàng ở thời điểm mấu chốt lại chạy đến kinh thành thực sự cũng không khiến hắn hài lòng.
"Ta là đến kinh thành khuyên phụ vương quay về đất phong." Lý Trì Nguyệt làm sao không hiểu tâm tư Lý Lăng Húc, lập tức cho thấy lập trường.
"Túc Thân Vương phủ rốt cuộc cũng có một người thông minh, nếu như Túc Thân Vương có bực này sáng suốt như Trì Nguyệt, cũng sẽ không khiến trẫm khó khăn như vậy, trẫm tự do lập một phi tử cũng không có...." Lý Lăng Húc khẽ cười, Trì Nguyệt quả nhiên là người sáng suốt.
"Gia sự của Hoàng Thượng, phụ vương thực sự không nên quản, đừng nói Hoàng Thượng muốn lập Đồ chiêu nghi làm hoàng phi, cho dù muốn lập nàng làm hậu, cũng là gia sự của Hoàng Thượng, người khác không có quyền hỏi đến." Lý Trì Nguyệt tiến thêm một bước tỏ rõ lập trường.
Lời này nói ra thật đúng ý Lý Lăng Húc, hắn quả thật đã nghĩ lập Đồ Thập Mị làm hậu.