Cố ý giả vờ không biết thương thế của Khánh Vương, thật ra thì ở trong Hiên Vương phủ nàng đã hỏi thăm rõ ràng!
“Như cô thấy, chẳng qua là không đứng lên nổi mà thôi!”
Khánh Vương cười tà mị, bên ngoài sắc trời tối đen, công chúa này cũng thật là lớn gan, lúc này cũng dám ra cửa.
“Vương gia, Hiên Vương và Lộ Nhi, sẽ phải thành thân . . . . . .”
Công chúa thở dài, chợt nói.
“Bổn vương biết!”
Nháy mắt mấy cái, mặc dù người nằm ở trên giường, nhưng mị hoặc trong mắt hoa đào vẫn không giảm.
“Vương gia không muốn ngăn cản sao? Dù sao, ngài là vì nàng ta mới bị thương. . . . . .”
Nghĩ lại, nàng có chút không hiểu Khánh Vương nghĩ thế nào. Không phải là hắn cũng yêu Lộ Nhi sao?
Nếu yêu, tại sao không đi tranh giành, tại sao cứ buông tay như vậy ?
Nếu như không yêu, làm sao hắn có thể sẽ vì Lộ Nhi làm nhiều như vậy?
“Lòng của nàng không có ta, ta ngăn cản thế nào?” Khánh Vương nhếch mày, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh.
“Vậy trong lòng Vương gia nhất định là không cam lòng, giống như Văn Văn. Văn Văn thích hắn, nhưng hắn muốn thành hôn, nương tử cũng không phải là ta. . . . . .”
Nặng nề thán một tiếng, hai người thất tình giống nhau, rất dễ dàng có tiếng nói chung.
Cho dù biết đây là quỷ kế của công chúa, nhưng nghe đến chuyện này, ánh mắt Khánh Vương vẫn tối sầm lại.
Ánh mắt hắn chớp động, tự nhiên cũng liền rơi vào ánh mắt đang chăm chú của công chúa!
Quả nhiên, hắn đối với Lộ Nhi vẫn là cực kỳ để ý, chỉ cần hắn để ý, hắn động tâm, nàng bên này vẫn có thể diễn hát.
“Vương gia, tâm Văn Văn rất đau. . . . . .”
Nói xong, công chúa che miệng khóc thút thít:
“Văn Văn tới đây liền vào ở trong Hiên Vương phủ, chuyện này, trong kinh thành, ai không biết, người phương nào không hiểu? Dân chúng kinh thành cũng đều đang bàn tán đối tượng hòa thân của Văn Văn. . . . . . Nhưng lúc này Hiên Vương lại cưới. . . . . .”