Giương mắt len lén nhìn Khánh Vương, chỉ thấy trong mắt của hắn, thoáng qua một tia khinh thường, Văn Văn thở dài, tiếp tục nói:
“Thật ra thì Văn Văn cũng không có gì, thời gian Văn Văn cùng Hiên Vương quen biết không lâu, nhiều nhất cũng chỉ là danh dự bị tổn thương thôi! Mặc dù, ngoài mặt Văn Văn có chút không nén giận được, trong lòng có chút không nỡ, nhưng ở Đại Hướng quốc, cách bên này núi cao đường xa, lại có mấy người có thể biết? Nhưng Văn Văn vì Vương gia không đáng giá a. . . . . . Vương gia vì nàng ta, đến bây giờ vẫn không thể đi lại, vậy mà vào lúc này nàng ta lại không thể chờ đợi mà thành thân. . . . . .”
Nức nở mấy tiếng, câu nói kế tiếp Văn Văn không nói nữa, làm như thật sự không đành lòng nói tiếp.
Nhưng ý này, Khánh Vương hiểu, mà chuyện nàng nói, cũng chính là điểm khiến Khánh Vương cảm thấy đau lòng ——
Lộ Nhi, nàng không thể chờ đợi sao? Cho dù vì ta, chậm trễ mấy ngày gả cho Hiên Vương cũng không được?
Nụ cười trên mặt đã không nén được, tâm tình Khánh Vương không tốt, nhìn bộ dạng công chúa lệ rơi lệ, trong lòng càng thêm khó chịu:
“Công chúa tới đây chính là vì nói chuyện này sao? Cô nói xong rồi, cũng có thể đi. . . . . .”
Trong lòng công chúa cả kinh, không nghĩ tới bây giờ tính khí Khánh Vương thật rất tệ, nhưng nàng tới cũng không phải là vì nói chuyện này.
“Vương gia cũng đừng gấp, thật ra thì muốn ngăn cản bọn họ thành thân, vẫn có cách. . . . . .”
Vẫn là nước mắt lưng tròng, nàng hiểu rõ hai người bọn họ đều không hi vọng Lộ Nhi cùng Hiên Vương thành hôn, mục đích của bọn họ là giống nhau.
“Cách gì?”
Đã sớm biết công chúa không đơn giản, không phải là một người dễ dàng buông tay như vậy, hiện tại mới gây một trận, liền không thể chờ đợi lộ ra cái đuôi hồ ly sao?
“Thật ra thì rất đơn giản, nhưng ta cần phải có thời gian. . . . . .”
Thời gian, nàng cần thời gian làm gì?