Mặc dù, tình cảm của nàng đối với Khánh Vương không phải là yêu, nhưng. . . . . .
Nhưng nói thế nào, Khánh Vương cũng là bạn tốt của mình, hơn nữa là bởi vì chính mình mới bị thương, nàng cũng không hy vọng Khánh Vương có chuyện gì!
“Phu nhân, phu nhân, là Vương gia. . . . . .”
Nha đầu kia chạy nhanh thở không ra hơi, Lộ Nhi bất an nhíu mày, công chúa cũng nhanh chóng nhìn nàng:
“Vương gia? Vương gia nào? Vương gia thế nào?”
“Vương gia, vừa có tin tức trong cung truyền đến, nói Vương gia chúng ta bị Hoàng thượng phái đi xuất chinh, biên quan có một tướng quân tử trận, Vương gia trực tiếp rời kinh, hôm nay đã lên đường. . . . . .”
Cái gì? Trực tiếp rời kinh? Hiện tại đã lên đường?
Hắn cũng không có thời gian quay về nói với mình một tiếng ư?
Làm sao lại như thế? Làm sao lại vội vàng như vậy chứ?
Hiên Vương, vậy hôn lễ của chúng ta thì sao? Ngày kia chính là ngày thành hôn của chúng ta!
Kế hoạch không bằng biến hóa nhanh, câu nói này có lẽ chính là chỉ bọn họ đi?
Nàng cự tuyệt yêu cầu của Khánh Vương, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không thành thân đúng thời gian, bọn họ thật sự không có duyên phận như vậy sao?
“Vương gia hiện tại đã đi?”
Công chúa quay đầu, hướng về phía Lộ Nhi cười một tiếng:
“Lộ Nhi, cô thua. Ta muốn đi nhìn Vương gia. . . . . .”
Đó là nụ cười rất đắc ý, cũng là nụ cười thuộc về thắng lợi, đúng vậy, nàng thua, có thể nàng thật sự thua!
Nếu như, không tính đến việc bái đường thành thân của bọn họ ngày đó.
Nhưng. . . . . .
Chuyện đã đến nước này, vẫn là ngoài dự liệu của Lộ Nhi, nói như thế nào đây?
Nàng tưởng rằng phá hư hôn lễ của bọn họ, hẳn là thái tử Hướng Quân, không nghĩ tới, đến cuối cùng lại là kết quả như vậy!
Có điều những chuyện này đều không quan trọng, Lộ Nhi cũng đứng lên, gọi Tiểu Tuệ tới, vội vàng đi ra ngoài!
Dọc theo đường đi, cũng không gặp ai hỏi nàng đi đâu làm gì. Công chúa, Tiểu Mê, Lộ Nhi, Tiểu Tuệ, cộng thêm nha đầu báo tin, mấy người cứ hốt ha hốt hoảng đi ra ngoài!