Càng nghĩ Lộ Nhi càng cảm thấy có khả năng, Lộ Châu không chết, nàng vẫn luôn cảm giác được.
Nhưng nếu cô ấy thật sự xuyên đến hiện đại, không biết một cô gái cổ đại sẽ kiếm sống như thế nào?
Đối với cô gái Lộ Châu đó, Lộ Nhi chợt có chút lo lắng ——
Nếu như cô ấy rơi vào nhà mình thì thật may mắn, nhất định mẹ sẽ chăm sóc cho cô ấy, nhưng ngộ nhỡ. . . . . .
Vừa nghĩ như thế lại thấy Hướng Quân cũng rất đáng thương , haiz, nếu như. . . . . .
Lộ Nhi thở dài, nếu như đúng là vậy, chính nàng có lỗi với Hướng Quân rồi!
Con của Lộ Châu mới đúng là xương thịt của Hướng Quân, mà chính hắn. . . . . .
“Mẹ, thật ra chuyện này cũng không biết chính xác, mẹ không nên lo lắng. . . . . .”
Bảo Bảo thở dài, là mẹ quá mềm lòng, mặc dù Lộ Châu đó thật sự đến hiện đại, nhưng có quan hệ gì tới mẹ đâu?
Hơn nữa chuyện này không ai biết rõ, bởi vì không ai trong hai người có thể đến hiện đại kiểm chứng.
“Cũng đúng, Bảo Bảo, thật ra Hướng Quân cũng rất đáng thương . . . . . .”
Nghĩ đến sự cố chấp của Hướng Quân, trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, chắc hẳn Hướng Quân cũng rất nhớ tới con hắn đi?
“Mẹ, cha đã về . . . .”
Thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi đến, Bảo Bảo hưng phấn chạy tới, Lộ Nhi cũng nhếch mày, nàng muốn xem Hiên Vương thấy những thứ này sẽ có biểu cảm gì.
“Lộ Nhi, chúng ta. . . . . .”
Thấy đồ trên bàn, Hiên Vương kinh ngạc nhìn Lộ Nhi, nàng ha ha cười:
“Lẩu đó, là đồ bên kia. . . . . .”
“Là chỗ của nàng ư?”
Chỉ thấy Bảo Bảo thuần thục nổi lửa, nơi này không có cồn, thật may là có than củi, đốt cũng rất dễ dàng.
Hô một tiếng, lửa bốc lên, cả nhà đã ngồi xuống, cũng không cần nha đầu phục vụ gì hết, chẳng phải người xưa đã nói, tự mình bắt tay làm cơm no áo ấm sao?