“Lộ Nhi, cái này. . . . . . có thể ăn như vậy?”
Thả miếng thịt mỏng vào trong nồi, khuấy mấy vòng rồi vớt ra ngoài, Bảo Bảo cũng đã chuẩn bị hai phần gia vị, cay hoặc không cay.
Nhìn thức ăn trong bát, ngửi thì được nhưng Hiên Vương cũng không biết có thể ăn được hay không.
“Đúng vậy, Hiên, chàng nếm thử một chút đi, ăn rất ngon . . . . . .”
Lộ Nhi giúp Hiên Vương gắp mấy miếng thịt, ánh mắt mong chờ nhìn Hiên Vương, gương mặt Bảo Bảo cũng rất khẩn trương ——
Mặc dù, gia vị cũng chỉ có mấy đĩa rau nhỏ, nhưng dù sao nơi này cũng là cổ đại, so với ở hiện đại thì như trên trời dưới đất.
“Cái này. . . . . .”
Hiên Vương cẩn thận gắp một miếng, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng ăn vật này.
“Chàng nếm thử một chút xem thế nào đi. . . . . .”
Lộ Nhi khẩn trương nhìn hắn, Hiên Vương gật đầu một cái, nàng cũng sẽ không dũng cảm mà thử trước, mấy món này mùi cũng không tệ nha.
Cúi đầu cẩn thận ăn được hai miếng, thức ăn đến miệng cảm thấy không tồi, hương vị hơi nặng một chút, nhưng trước kia hắn chưa bao giờ được nếm thử.
“Như thế nào?”
“Như thế nào?”
Lộ Nhi cùng Bảo Bảo trăm miệng một lời hỏi.
“Rất ngon!”
Hiên Vương tán dương mỉm cười, Lộ Nhi hắc hắc cười nói:
“Nguyên liệu và nước dùng đều là Bảo Bảo làm, ta tin tưởng Bảo Bảo của ta. . . . . .”
Kéo Bảo Bảo, không nói lời gì nàng hôn chụt một cái trên trán hắn, Lộ Nhi yên tâm gắp thịt cho Bảo Bảo Bối Bối, cười nói:
“Nếu hơi mặn có thể dùng một chút nước, hoặc chỉ chấm một cái là được, ta cũng thử nếm thử xem tay nghề của Bảo Bảo ra sao. . . . . .Ừm, thật không tệ, so với Đông Lai Thuận thì ăn ngon hơn nhiều. . . . . .”
Bảo Bảo kinh ngạc nhìn Lộ Nhi, Bối Bối không hiểu hỏi:
“Mẹ, Đông Lai Thuận là cái gì?”
“Một nơi chuyên bán món này, tương đương với tửu lâu bên ngoài. . . . . .”