Phù Phá Thiên

Chương 18 - Chia Tay

Đời người phong sương hiếm được thời gian an nhàn, Lý Phù một mực tại bên trong tiểu viện nghỉ ngơi, nửa bước không rời. Thường ngày thấy được trăng sáng treo cao, chim oanh ríu rít thì trong lòng thanh thản, suy nghĩ cũng trở nên thông suốt.

Chỉ là tình thế bây giờ nguy hiểm trùng trùng, đại sự chưa xong cho nên nào dám rảnh rỗi. Dưỡng thương một hôm, Lý Phù liền cùng Hoa Chúc cáo từ rời khỏi.

Hoang Minh Chí lúc đó đang tưới cây trong vườn, nghe hai người muốn rời đi cũng không như tưởng tượng bất ngờ, lại lau tay tiến lại: “ Sớm biết các ngươi chí lớn không tại đây nhưng không ngờ lại rời đi sớm như vậy!”

“ Thôi thì chúng ta nhân duyên ngắn ngủi cũng đành thôi! Các ngươi phen này rời đi chỉ sợ khó được gặp lại, trên đường vạn sự cẩn thận. Đúng rồi! Các ngươi chờ một chút.” Nói rồi lão tiến vào nhà trong, lúc đi ra đã cầm thêm trên tay một cây dù đỏ.

Cây dù dài ngắn cỡ một cánh tay, tán dù làm bằng giấy đỏ, tay cầm bằng trúc vàng, nhìn có phần cổ xưa cùng thần bí.

“ Từ lâu đã nghe thiên địa này có tu tiên giả thần thông vô biên, không biết hai vị có thể hay không cho lão đây mở rộng tầm mắt một phen! Còn về cây Huyết Hoa Tán này, đây là đồ cổ tổ tiên để lại, nghe nói có liên quan tới thần tiên, nay tặng cho hai vị làm quà chia ly.” Hoang Minh Chí sảng khoái nói cười, đưa tới dù đỏ.

Người nói không cảm thấy gì không đúng, người nghe lại trong lòng mười phần bất ngờ. Lý Phù nhìn kỹ một vòng lão ngư dân trước mắt mà hồ nghi lão có phải là tu tiên giả ẩn cư nơi đây hay không, nếu là một phen phàm nhân làm sao có thể biết đến tu tiên giả, còn nhận ra thân phận của bọn hắn.

“ Các vị không cần nghĩ nhiều! Lão thật sự chỉ là một tên ngư phu mà thôi. Chỉ là trước kia lăn lộn trong triều, tiên tổ lại để lại ghi chép cho nên mới biết tới tu tiên giả. Cộng thêm hôm đó thấy hai vị bơi lội như cá, một hơi có thể lặn thật lâu, sau khi hai người tới ở thì trong viện luôn vô cớ sinh gió, trong lúc vô tình còn thấy kim quang chiếu ra cửa sổ, đủ loại biểu hiện đều nói rõ hai vị không phải người thường.” Hoang Minh Chí thấu hiểu lòng người, biết bọn hắn kinh nghi liền chủ động giải thích.

Lý Phù cùng Hoa Chúc nghe tới đây vô thức gật đầu, không ngờ bọn hắn trong lúc vô tình lại để lộ nhiều chi tiết không ngờ như thế.

“ Hoang lão quả thật mắt sáng như đuốc! Nếu ngài muốn mở rộng tầm mắt thật có khó gì đâu, nhìn kỹ đây?” Hoa Chúc khen một câu, hai tay bắt đầu thi pháp.

Theo pháp quyết càng đánh càng nhanh, ánh sáng màu lục bắt đầu xuất hiện. Lúc đầu lục quang chỉ quanh quẩn nơi đầu ngón tay Hoa Chúc nhưng chẳng bao lâu sau đã bay lên hoá thành đầy trời tia sáng ung dung bay lượn.

Tia sáng lả tả rơi như mưa, gặp đất sinh sôi như hạt giống, chớp cái khắp mảnh đất trống đã mọc lên một mảnh hoa cỏ.

Gió mát thổi qua uốn cong cành lá, hương cỏ cây ngạt ngào nơi chớp mũi, tất cả đều là chân thật.

Dù Hoang Minh Chí xưa nay trầm ổn nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được trợn mắt há mồm, trong lòng kích động thật lâu không thể bình tĩnh.

“ Thần kỳ! Thần kỳ!” Hoang Minh Chí thất thần lẩm bẩm, dù đỏ trong tay rơi xuống đất lúc nào không hay.

Lý Phù đối với chút tiểu thuật của Hoa Chúc không có hứng thú, cầm lên dù đỏ xem xét.

Cầm vào tay một khắc kia, hắn liền biết thứ này không phải phàm vật. Dù dài cỡ mét rưỡi, nặng trịch như sắt thép đúc thành, tán dù đỏ tươi như máu, bên trên vẽ mười chín bông huyết hoa, yêu dị quỷ quyệt.

“ Đây là tổ tiên của ta để lại! Bởi vì thấy nó thần dị cho nên trước nay vẫn gìn giữ cẩn thận. Nay gặp các vị có duyên liền đem tặng đi thôi, thứ này một mực ở chỗ ta chẳng khác nào bảo châu mông trần.” Hoang Minh Chí thấy hắn câm lên dù đỏ thì ôn tồn giải thích. Thứ đồ này ở trong từ đường nhà họ Hoang không biết đã mấy trăm năm, xưa nay không người động tới, lão lại không con không cái cho nên không biết truyền nó cho ai. Nay may mắn gặp phải tu tiên giả liền thuận nước đẩy thuyền, đem bảo vật tặng cho người xứng đáng.

Lý Phù nhìn từng đường linh văn uyển chuyển chạy khắp cán dù, thấy cùng trận pháp chi đạo có mất phần tương tự. Nghĩ mãi vẫn không rõ, hắn chỉ có thể phán đoán: “ Đây hẳn là một kiện pháp khí, chỉ là đã có tổn hại cho nên không thể sử dụng. Tuy nhiên nhìn nó linh văn bất phàm, vật liệu thần dị hiển nhiên cấp bậc không thấp, nếu có thể tu bổ thì chắc chắn là một thanh lợi khí."

Nhìn lại nơi bàn tay Lý Phù mân mê, quả nhiên tán dù nơi đó rách mất một vết nhỏ. Nếu bình thường chỉ nhìn lướt qua đích thực không thể nhận biết.

“ Quả thật vật này đối với bọn ta rất có ích, tại hạ mặt dày xin nhận vậy!" Lý Phù biết rõ thanh hư hại pháp khí này trong tay phàm nhân cũng chỉ là một đống rác mà thôi cho nên cũng không do dự nhiều mà nhận lấy. Cán dù này tuy hư hỏng nhưng uy phong vẫn hiện, nếu có thể tu bổ nhất định có thể đem tới niềm vui bất ngờ.

Tuy Hoang Minh Chí từ đầu tới cuối không nói rõ tặng bảo cho ai nhưng nhìn lão ăn nói cử chỉ rõ ràng là tặng Lý Phù một người, hắn sớm đã đem cán dù coi như vật trong túi.

Hoa Chúc tu vi không bằng, trốn thoát được bầy yêu cũng là nhờ Lý Phù cứu giúp, nghĩ sẽ không làm loại chuyện mặt dày tranh bảo.

Thường nói có qua có lại, Lý Phù làm sao có thể tay trắng nhận của người liền vội lấy ra một bình đan dược: " Đây là một bình dưỡng sinh đan, tuy đối với tu tiên giả không nói trân quý nhưng đối với phàm nhân có thể điều hoà âm dương, tăng cường tuổi thọ, nay cũng xin tặng lão như quà chia tay. Lão tuyệt đối đừng từ chối!"

“ Haaaaaa…. ! Nào có chuyện từ chối được chứ, Lão đây luôn tự nhận sống đủ rồi nhưng xưa nay ai không sợ chết. Tiên đan tới tay thật sự rất vui mừng.” Hoang Minh Chí cũng không làm gì hoa ngôn xảo ngữ, vui vẻ nhận lấy đan dược. Thấy mặt trời đã lên cao, lão mới nói: “ Thời gian không còn sớm, các vị có việc quấn thân không bằng sớm lên đường. Để lão tiễn các vị một đoạn.”

“ Đa tạ!”

Thiên hạ này làm gì có bữa tiệc nào không tàn, đi tới bến đò ba người trong lòng không muốn nhưng đành quyến luyến chia tay. Lý Phù cùng Hoa Chúc cưỡi lên thuyền nhỏ suôi dòng, Hoang Minh Chính một người một thân đứng đấy tiễn đưa, thân ảnh đơn bạc nhưng thẳng tắp.

Nói cũng thần kỳ, nhiều người ngày ngày gặp mặt nhưng tình cảm nông cạn, bọn hắn gặp gỡ một ngày lại như từ lâu quen biết, nay chia tay từ biệt trong lòng đều cảm xúc ngập tràn, không muốn rời đi.

Bến đò tiễn bạn, nắng chói chang.

Thuyền nhỏ suôi dòng đầy lưỡng lự.

Mái chèo quấy sóng, lòng thổn thức.

Cố nhân đi rồi, có về không?

Ba ngày sau, một con thuyền lớn nặng nề cập bến.

Lý Phù cùng Hoa Chúc xen lẫn giữa đông đảo người phàm, nhìn trước mắt thành trì mà trong lòng phấn khởi.

Thành trì trước mắt gọi là Sa Vũ Thành, cũng không phải thành trì của tu tiên giả mà là một toà phàm thành. Trong thành sinh sống đều là phàm nhân, quanh năm bị bão cát bao phủ, cái tên Sa Vũ cũng vì thế mà có.

Sa Vũ Thành nằm ở biến giới cực Bắc của Cảnh Châu, thời tiết mười phần khắc nhiệt nhưng bởi vì địa thế quan yếu cho nên dòng người đông đúc. Nơi đây có nhiều đặc sản Sa Hải không nơi nào có, thương nhân khắp nơi đều nghe tiếng tìm về.

Hai người Lý Phù một đường vừa đi vừa hỏi, trải qua phong sương hôm nay cuối cùng cũng tới được Sa Vũ Thành. Đến được đây, đồng nghĩa với bọn hắn chỉ cần hướng Bắc đi nửa ngày liền có thể xâm nhập Sa Hải.

Lý Phù cùng Hoa Chúc đi đường nhanh chóng, trên đường cũng không bị yêu thú ngăn cản. Tuy nhiên nhiều nơi đi qua yêu thú ẩn hiện, thôn xóm thành trì phàm nhân xưa nay yên bình không ít bị chúng yêu tàn phá, nếu lại đợi mấy ngày chỉ sợ tình hình còn tệ hơn nhiều.

Hoa Chúc nhìn dòng người nô nức trước mắt, không nhịn được thở dài: “ Yêu thú hung tàn, nơi đây lại cách quá gần Bồi Tiên Thành. Chỉ sợ trước mắt một cảnh thịnh vượng không kéo dài được bao lâu.”

“ Sống chết có số, chúng ta vô lực xoay chuyển. Đi thôi, rời khỏi chốn thị phi này ta mới có thể an tâm được.” Lý Phù lắc đầu, không vào thành mà trực tiếp hướng bắc tiến lên.

Chiều tà đỏ rực như lửa, hai bóng người lắc lư biến mất sau đầy trời bụi cát.

Bình Luận (0)
Comment