Ù…ù….ù…………!
Cát vàng cuồn cuộn, cuồng phong thành xoáy. Khắp không gian tràn ngập bụi vàng nóng rực, ánh mặt trời hừng hực như lửa.
Nơi chân trời, bãi cát cùng trời cao hoà làm một thể, thiên địa trống trải chỉ có từng dải cát vàng liên miên. Một cảm giác đơn điệu đến cô đơn tràn ngập lòng người.
Lý Phù lúc này đang dùng một mảnh vải thô quấn kín mặt, gian nan từng bước tiến lên trong đầy trời bão cát. Từng hạt cát vàng nhỏ xíu ồ ập đập lên tay, lên mặt làm hắn đau rát, hai mắt híp lại chỉ còn một khe hở. Nhưng dù có như vậy hai mắt cũng bị cát vàng chen vào làm cho đỏ ửng, nước mắt tràn ra.
Phía sau hắn, Hoa Chúc cũng chật vật không kém.
Đây đã là ngày thứ năm bọn hắn bước vào Sa Hải, những gì trải qua chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả, thảm.
Mảnh địa vực này quả nhiên danh bất hư truyền, ngàn dặm bão cát, vạn dặm cát vàng quả thật không nói quá. Nhiều lúc một khắc trước còn vạn dặm trong xanh, im ắng không gió, khắc sau đã gió giật từng hồi cuốn cát vàng lên tận trời, bão cát cứ như con quái vật thoát ẩn thoát hiện, cơ bản không thể đề phòng.
Cộng thêm nhiệt độ nơi đây ban ngày đủ để đốt cháy áo, ban đêm có thể làm đông nước thành băng, khắc nhiệt đến cùng cực. Trải qua ngắn ngủi trải nghiệm hai bọn hắn đều có một nhận định chung, đây vốn dĩ không phải nơi để người sống.
Bởi vì Lý Phù cùng Hoa Chúc đều chưa từng rời khỏi Cảnh Châu, lúc rời đi lại không dám ở Cảnh Châu dừng lại chút nào cho nên đối với Sa Hải hoàn toàn không biết. Vốn tưởng lấy thần thông của bọn hắn tìm tới một nơi có người ở, thăm dò ra tu tiên giới bản địa không khó nhưng ai ngờ bọn hắn vẫn là đánh giá thấp sự hẻo lánh nơi đây, năm ngày đi đường đến con thú còn không gặp chứ chớ nói gì tới người.
Thức ăn cùng nước uống mang theo từ lâu đã hết, may mắn tu tiên giả bọn hắn tố chất vượt xa phàm nhân nếu không chỉ sợ đã đói khát bỏ mạng nơi đây rồi. Dù vậy lúc này hai người cũng là miệng đắng lưỡi khô, toàn thân vô lực, đói tới đầu choáng mắt hoa.
Từng bước chân đều lún thật sâu vào bãi cát, hai người lê thân mỏi mệt đi không biết bao lâu cuối cùng cũng đi ra khỏi bão cát.
Đi ra khỏi đầy trời cát vàng một khắc kia, trước mặt đột nhiên sáng tỏ. Bên trên đầu trời xanh ngắt, vạn dặm không mây. Bên dưới cát vàng thành núi, trống trải thoáng đạt. Không khí bị nung tới nóng rực, vặn vẹo như từng con rắn vô hình.
“ Hzzzz….! Vẫn là chúng ta quá mức chủ quan, tới nơi xa lạ mà không làm đầy đủ chuẩn bị.” Lý Phù ngồi bệt xuống mặt cát, than thở. Chỉ là ngồi không bao lâu hắn lại đành phải mệt mỏi đứng lên, mới ngồi một chút mà mông hắn sắp chín tới nơi rồi.
Hoa Chúc bên cạnh càng tỏ ra khó chịu, hắn từ nhỏ lớn lên trong rừng sâu, thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, bây giờ tới nơi này hoàn toàn không thể thích ứng. Liếm đôi môi khô khốc, hắn nghi hoặc nhìn về chân trời.
Lúc đầu chỉ thấy mấy chấm đen chậm rãi chập trùng, một lát sau đã có thể nhìn rõ dáng người. Hoa Chúc kích động vô cùng, hét: “ Đại ca! Đại ca! Mau nhìn! Có người kìa!”
‘ Đâu?” Lý Phù nghe vậy kích động không kém, vội theo hướng chỉ nhìn. Chỉ thấy nơi đó một đoàn người ngoằn nghèo như rắn đang từ từ tiến lên, bên trong không thiếu xe ngựa cùng dê bò, xung quanh không ngừng có giáp sĩ tuần tra canh gác.
Lý Phù hai người không chút dám chậm trễ vội hướng đoàn người chạy tới, trong lòng vui mừng vô cùng.
Còn chưa tiếp cận đoàn người Lý Phù cùng Hoa Chúc đã bị binh sĩ dùng thương dài ngăn lại, những người này đều là phàm nhân nhưng một thân sát khí đông đặc như nước, hiển nhiên đều là lão binh trăm chinh bách chiến. Những binh sĩ này dáng người to cao, da dẻ đen xám, giáp sắt trên người điêu khắc quỷ quái kỳ lạ, trong tay nắm chặt một thanh cốt thương. Trên người bọn hắn phủ đầy hoang dã khí tức, hoàn toàn khác với người Cảnh châu.
Đối mặt với sự tra hỏi nghiêm khắc của bọn chúng, Lý Phù nghĩ nghĩ liền khai rằng hai người đều là thương nhân tới đây làm ăn, trên đường bởi vì gặp bão cát cho nên bị tách ra khỏi đồng đội, muốn cầu đám người giúp đỡ.
Không ngờ những phàm nhân này rất tốt bụng, nghe có người gặp nạn liền vui vẻ giúp đỡ.
Lý Phù nhìn biểu cảm của bọn hắn có chút không đúng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo đám giáp sĩ.
Bọn hắn dọc theo dòng người đi ngược về phía sau, trên đường dị thổ phong cảnh làm bọn hắn thật sâu ấn tượng.
Thổ dân Sa Hải nhìn chung cao lớn hơn nơi khác đôi chút, da dẻ bởi vì quanh năm bão cát mà trở nên xám đen, đôi mắt xám nhạt u tối. Bọn hắn hiếm có mặc vải lụa mà đa phần dùng y phục may từ da thú, trên người nhiều trang sức vòng dây, nhìn vào vô cùng dũng mãnh.
Không biết những người này đang đi đâu, đoàn người số lượng nhiều vô cùng, ngoài trai tráng khoẻ mạnh cũng không thiếu phụ nữ, trẻ em. Xen lẫn giữa dòng người còn có từng cỗ xe ngựa, những bầy bò vàng, cừu trắng, tiếng người thú xen lẫn tạo nên một mảnh ầm ĩ cảnh tượng.
Lý Phù một bên đi đường một bên xem xét cảnh tượng dị vực, trong lòng bất ngờ không thôi. Quả nhiên thiên nhiên khắc nhiệt ở Sa Hải khiến cho cư dân nơi đây hoàn toàn khác với số đông còn lại, bọn hắn đem lại cho Lý Phù một cảm giác hoang dã, tự do tự tại.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng hai người Lý Phù bị dẫn đến cuối dòng người. Chỉ là không ngờ đợi bọn hắn không phải thức ăn nước uống mà là từng cỗ xe tù cũ nát được kéo bởi những con bò già.
Đoàn xe tù này đi cuối cùng đám người, hôi thối bẩn thỉu, lúc này bên trong đã la liệt nằm mấy chục người. Nhìn cách ăn mặc của bọn hắn rõ ràng không hợp xung quanh, hẳn là người nơi khác tới.
“ Đây là!” Lý Phù híp mắt hỏi thăm.
“ Bọn dị tộc ngu ngốc! Nói giúp các ngươi các ngươi liền tin tưởng không chút nghi ngờ! Nói cho biết, các ngươi bây giờ chính là nô lệ của Hắc Miêu Bộ Lạc chúng ta.” Một tên giáp sĩ cười khạc khạc giải thích. Nói xong hắn tiến lên toan ném hai người Lý Phù vào xe tù.
Lý Phù cuối cùng cũng hiểu tại sao vẫn luôn thấy biểu cảm của bọn hắn có chút không đúng, thì ra là thấy dị tộc nổi lòng tham. Vốn nghe nói thương nhân tới Sa Hải làm ăn buôn bán vô cùng nguy hiểm, hàng hoá đưa về giá cả vũng vì thế mà cao ngất ngưởng, hoá ra không phải là giả.
Một đám phàm nhân ngu muội lại ban ngày ban mặt muốn bắt nhốt tu tiên giả, thực sự là chuyện nực cười lớn nhất trên đời. Lý Phù mắt mang ý vui nhìn tên giáp sĩ hùng hổ lão tới, chân phải một đá liền đem hắn đá bay ra chục mét, răn rụng mắt bầm, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Lý Phù dù trời sinh yếu ớt nhưng dù gì cũng là tu tiên giả, dù không dùng tới pháp thuật thì tố chất nhục thân cũng không phải phàm nhân có thể so sánh.
Những tên giáp sĩ khác thấy Lý Phù đại phát thần uy thì trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt không chút yếu thế, hung ác xông lên, cốt thương trong tay hung hãn xảo quyệt như từng con độc xà đòi mạng. Quanh năm suốt tháng vào sinh ra tử nơi xa trường đã rèn luyện cho bọn hắn tinh thần sẵn sàng tử chiến.
Lần này không đợi Lý Phù ra tay Hoa Chúc đã xông lên trước. Tên này tuy tu vi không bằng Lý Phù nhưng xét về nhục thân thì mạnh hơn Lý Phù nhiều lần, vài ba chiêu qua đi đã đánh cho hơn mười giáp sĩ trang bị đầy đủ sống giở chết giở.
Một nén hương thời gian sau, Lý Phù cùng Hoa Chúc dưới sự cung kính dẫn đường của tù trưởng Hắc Miêu Bộ Lạc đi vào một căn lều trắng như sữa bò.
Tù trưởng là một trung niên nhân uy mãnh, sau khi mời bọn hắn ngồi xuống thượng vị cũng không dám ngồi, cúi lưng nói: “ Hai vị đại nhân tha mạng! Tất cả đều là bọn ta có mắt không tròng, mạo phạm đến hai vị. Mong hai vị nể mặt Sa Thần mà tha cho chúng ta mạng hèn, Hắc Miêu Bộ Lạc nguyện lấy ra mười cô gái trẻ, trăm lượng vàng ròng, một cân linh sa xem như đền bù."
Thân phận Lý Phù lúc này chính là một vị võ công cao cường đại hiệp, nghe hắn cái gì mà Sa Thần, Linh Sa hoàn toàn không hiểu. Nghĩ nghĩ, hắn mới lớn giọng: “ Hừ! Những gì ngươi vừa nói ta muốn gấp đôi. Còn nữa, bổn thiếu hiệp mới đến Sa Hải, đối với thổ địa đường đi không quen, các ngươi có bao nhiêu bản đồ, sách vở đem hết đến đây. Nếu không thể làm ta hài lòng….. Hắc Miêu Bộ Lạc của ngươi cũng không cần tồn tại nữa."
Từ trưởng thấy đối phương dùng công phu sư tử ngoạm thì trong lòng tức giận, chỉ là nhớ tới hiện trạng thê thảm của chục tên thân binh dưới trướng thì không dám lên tiếng. Những thứ khác thì thôi đi nhưng linh sa chính là vật thần tiên muốn có a, nếu cuối năm không thể dâng lên đủ số chỉ sợ bộ lạc hắn chết thế nào còn không biết.
Đắn đo mãi, tù trưởng mới lấy hết can đảm quỳ rạp xuống, than khóc van xin: " Xin đại nhân tha mạng, xin đại nhân tha mạng! Thời hạn tiên nhân tới thu linh sa chỉ còn một tháng, chúng ta bây giờ thật sự không thể đem ra nhiều linh sa như vậy. Nếu linh sa thiếu một hạt, tiên nhân liền sẽ nổi giận đồ sát Hắc Miêu bộ lạc chúng ta, đến khi đó chỉ sợ già trẻ lớn bé đều chết thảm!"
" Vậy sao!" Lý Phù gật đầu. Thực ra hắn đối với cái gọi là linh sa không có bao nhiêu hứng thú, để hắn chú ý chính là hai chữ tiên nhân trong lời nói của tên tù trưởng. Được phàm nhân xưng hai chữ tiên nhân cũng chỉ có thể là tu tiên giả mà thôi!