Phù Phá Thiên

Chương 20 - Tiên Nhân

Cảnh châu một thời gian dài chỉ sợ không về được, Lý Phù tu vi thấp kém tự nhiên không dám khắp nơi chạy loạn, tự nhiên cũng chỉ có thể ở Sa Hải tu hành một phen. Tự nhiên trước mắt quan trọng nhất là phải tiếp xúc được với tu tiên giới bản địa.

Hắn dự định trước chờ một đoạn thời gian, gặp tới tiên nhân trong lời tù trưởng Hắc Miêu Bộ Lạc. Nếu tiên nhân này là phàm nhân thì thôi, nếu là tu tiên giả chỉ sợ phải mạo hiểm tiếp cận một phen, dù sao Sa Hải hẻo lánh như vậy hắn cũng không thể một mực chờ đợi.

Thiết nghĩ bản thân ở trong tối, đối phương lại ở ngoài sáng, chỉ cần ứng biến nhanh nhạy một chút sẽ không có vấn đề gì. Thêm nữa nếu kẻ này thật sự là tu tiên giả lại hạ mình tiếp xúc với phàm nhân tất nhiên tu vi không cao đi đâu, lấy hai người Lý Phù bản lĩnh tự nhiên có thể thật tốt ứng đối.

Quan trọng hơn chính là hắn cùng Hoa Chúc đều trên người có trọng thương, nhân cơ hội này ôn dưỡng thật tốt thân thể cũng là một lựa chọn không tệ. Dù sao thì lộ mặt hay không đều là lựa chọn của bọn hắn.

Tự cho bản thân đã suy nghĩ ổn thoả, Lý Phù bảo tù trưởng Hắc Miêu Bộ Lạc chuẩn bị cho hai cỗ xe ngựa, đặc biệt không được khoa trương làm người chú ý, phải tuyệt đối giữ bí mật hành tung của bọn hắn. Còn về mấy thứ linh sa, vàng ròng gì đó ngược lại không cần gấp gáp đưa lên.

Dứt câu, Lý Phù chân phải hơi động đem mặt đất rắn chắc dẫm tới vết nứt giăng đầy, hai mắt lấp lánh sát khí chòng chọc nhìn tới như đòi mạng.

Tù Trường trong lòng giật thót, trái tim như bị người bóp mạnh một cái. Đen đủi chọc tới hạng hung ác này, Hắc Miêu bộ lạc lão cũng chỉ có thể ngoan ngoãn theo lệnh làm việc mà thôi. Cũng may đối phương không yêu cầu dâng lên linh sa lập tức, cũng coi như may mắn trong xui rủi.

Cứ thế đoạn thời gian tiếp theo Lý Phù cùng Hoa Chúc ở lại bên trong đội ngũ Hắc Miêu Bộ Lạc, theo bọn hắn một mực hướng nam đi tới.

Tìm hiểu rồi mới biết, thì ra đa phần bộ lạc ở Sa Hải đều là bộ lạc du mục, thường thường đều là theo thời tiết thay đổi mà di chuyển chỗ ở. Như Hắc Miêu bộ lạc đây, bọn hắn đang trên đường tới một mảnh ốc đảo ở phía nam, còn về nơi ở trước kia của bọn hắn đã bị bão cát nhấn chìm, chỉ có năm sau mới có thể trở về.

Chỗ ở của Lý Phù là một chiếc xe ngựa không lớn không nhỏ, nhìn vào có chút cũ kỹ, lững thững đi sau đội ngũ như vật thừa. Tuy vậy bên trong bày biện lại tinh xảo, đồ đạc trang trí đều là ngọc quý, thảm nhung làm Lý Phù không nhịn được khen ngợi Tù Trưởng Hắc Miêu bộ lạc biết cách làm việc.

Một ngày này, ngoài trời cát vàng vùn vụt, trong xe ngựa lại một mảnh ấm áp. Lý Phù khoanh chân ngồi đó, trước mặt bày mấy món đồ.

Năm tấm Hoả Cầu Phù, một tấm Mộc Thuẫn Phù, Huyết Hoa Tán cùng một nhúm cát trắng.

Bây giờ cũng coi như có nơi tạm thời an ổn yên thân, hắn quyết định trước sắp xếp lại đồ vật trong tay một phen, tính toán một chút tương lai hành trình.

Trải qua liên miên chiến đấu, phù lục tích xúc nhiều năm đã tiêu hao gần như không còn, trước mắt cũng chỉ còn sáu tấm linh phù. Đáng tiếc nguyên liệu chế phù cũng đã hao hết nếu không có thể tại chỗ vẽ phù bổ sung.

Lý Phù từ khi nhập đạo tới nay bởi vì thân thể yếu đuối, pháp lực bạc nhược mà một mực không tập luyện pháp thuật. Thường ngày chiến đấu đều là dùng tới phù chú, nếu không có phù lục trong tay hắn chỉ sợ luyện khí sơ kỳ một chiêu cùng không đỡ nổi.

Bây giờ phù lục không nhiều, thật sự là đáng lo!

“ Vốn tưởng rằng bản thân tích xúc đủ dày, sẽ không xuất hiện tình huống hao hết linh phù nhưng không ngờ vẫn là ta chủ quan. Quả nhiên vật ngoài thân vẫn chỉ là vật ngoài thân!” Lý Phù lắc đầu thu hồi linh phù, hắn quyết tâm nếu có cơ hội nhất định phải thật tốt luyện tập một chút pháp thuật, như vậy cũng không tới nỗi tiến thối lưỡng nan như bây giờ.

Tiếp theo là Huyết Hoa Tán, món đồ này hư hại đã không biết bao nhiêu năm chỉ sợ muốn sửa chữa lại không dễ, trước mắt cũng chỉ có thể gác đó. Tuy nhiên nếu có cơ hội nhất định phải thật tốt suy tính một phen, pháp khí trân quý, nếu có thể nắm trong tay một kiện chắc chắn có thể đưa tới lớn lao trợ giúp.

Lý Phù nghĩ nghĩ, chuyển mắt nhìn tới nhúm cát trắng. Cát này trắng xoá như tuyết, lóng lánh linh quang, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, đây chính là linh sa nghe qua đã nhiều.

Nghe nói linh sa này là thứ tiên gia muốn, mỗi năm đều sẽ hạ phàm thu lấy. Lý Phù nghe qua hứng thú liền bảo Hắc Miêu bộc lạc đưa lên một chút xem xét thế nào, quả nhiên có phát hiện.

Trải qua cẩn thận kiểm tra, hắn phát hiện cát này thình lình vậy mà chứa tinh thuần linh khí, hơn nữa có thể trực tiếp hấp tu luyện hoá. Ở điểm này cùng linh thạch có dị khúc đồng công chi hiệu.

Thử vận công hấp thu một chút linh khí bên trong linh sa, cảm giác cùng sử dụng linh thạch không chút khác biệt, Lý Phù gật gù: “ Biết linh sa thần kỳ, ta càng chắc chắn tiên nhân trong lời tù trưởng Hắc Miêu bộ lạc chính là tu tiên giả. Chỉ là không ngờ thứ bảo bối này lại là phàm nhân khai thác ra từ trong lòng cát!”

Nên biết linh thạch bình thường đều là tu tiên giả bỏ ra trăm công ngàn sức khai thác ra từ bên trong mỏ linh thạch khoáng, bởi vậy mới ra một nghề nghiệp là khai khoáng sư. Nơi đây phàm nhân vậy mà cũng có thể khai thách ra linh sa có cùng công hiệu với linh thạch, quả thật thần kỳ.

“ Nghe nói tu tiên giới Sa Hải thần bí vô cùng, khác hẳn với nơi khác. Quả nhiên không giả! Ta phen này tới đây không biết là đúng hay sai!” Lý Phù nheo mắt, đối với tương lai có một cảm giác mịt mù không rõ.

Bên ngoài xe ngựa đúng lúc vang lên tiếng gọi: “ Bẩm báo đại nhân! Thời hạn tiên nhân hạ phàm sắp tới, bọn ta chuẩn bị thực hiện nghi lễ tế thần.”

“ Được!” Lý Phù nghe giọng liền biết là tù trưởng, mở cửa xe đi ra ngoài.

Vừa bước khỏi xe ngựa ấm áp, nóng rực từ bốn phương tám hướng liền đổ ập tới, ánh mặt trời nóng rực chiếu tới hai mắt đau rát. Lý Phù đối với thứ này đã lấy làm quen, dưới sự dẫn đường của Hắc Miêu bộ lạc đi tới một ngọn núi nhỏ.

Núi này là hiếm thấy núi đá, giữa bạt ngàn biển cát tỏ ra dị thường nổi bật. Lúc Lý Phù đi tới, đỉnh núi đã đứng chật kín người, trung tâm không biết từ bao giờ dựng nên một cái tế đàn cao lớn.

Lý Phù biết đây là Hắc Miêu Bộ Lạc chuẩn bị làm lễ tế Sa Thần, cung nghênh tiên nhân hạ phàm. Đây là sự kiện quan trọng nhất của bộ lạc trong một năm, người người mong chờ.

Hoa Chúc đã tới từ lâu, thấy Lý Phù tới vội lên chào hỏi.

Tiếp theo một màn chính là dài lê thê các nghi thức, nào nhảy múa ca hát lại đến tế bái cúng trời, hiến tế đủ loại. Lễ tế bắt đầu từ sáng sớm vậy mà tới chiều tối vẫn chưa kết thúc!

Lý Phù thường ngày vẽ phù ngồi một cái chính là mấy ngày, đối với sự dài dòng này không có ý kiến, chỉ tuỳ ý chắp tay đứng nhìn. Bên cạnh Hoa Chúc lại chờ tới nhàm chán khổ sợ, trong lòng ngứa ngáy, khổ nỗi bên cạnh mọi người đều im ắng xem lễ hắn không dám loạn động.

Bởi vì không muốn bại lộ thân phận người nơi khác, Lý Phù cùng Hoa Chúc từ lâu đã đổi một thân trang phục da thú, đầu đội thêm một vòng răng nanh, mặt lung tung vẽ lên một chút hoạ tiết đen đỏ, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng vốn có. Bọn hắn bây giờ không giống cái gì thiếu niên, ngược lại nhìn vào hung ác lại dũng mãnh.

Nhiệt độ về đêm trên sa mạc rất thấp, đợi tia nắng cuối cùng lặn mất theo hoàng hôn nhiệt độ liền phi tộc hạ xuống. Mới đó còn mồ hôi đầm đìa, nay lại gió lạnh căm căm, mồ hôi đông đá, thật sự là băng hoả lưỡng cực.

May mắn thổ dân nơi đây sống trên sa mạc không biết bao nhiêu năm, đối với cái này không xa lạ. Bọn hắn nhanh chóng đốt lên lửa lớn, mặc vào áo dày, lạnh giá cũng như bớt đi phần nào.

Cứ thế nhàm chán xem lễ tới nửa đêm, đến Lý Phù cũng có chút không kiên nhẫn. Bỗng nhiên xung quanh cát vàng cuộn lên từng dải, bên tai ù ù gió thét, bão cát ngang trời xuất thế.

Lý Phù bất ngờ không chuẩn bị, quay người đi một cái nhìn lại thì trên đài cao không biết từ bao giờ đã đứng một bóng đen khổng lồ như núi.

Đó là một con gấu cực lớn, đầu cao tới năm mét trái phải, toàn thân trên dưới lấp lánh u quang. Ở gấu lớn trên đầu, hiên ngang đứng lấy một người, cẩn thận phân biệt tựa hồ là một nữ nhân.

Lý Phù hai mắt nheo lại thành một khe hẹp, thấy gấu lớn kích thước mà trong lòng căng thẳng, kích thước to lớn như vậy không phải bình thường yêu thú có thể có. Tuy nhiên nhìn kỹ một chút, gấu lớn thân thể cứng nhắc, góc cạnh rõ ràng, lúc di chuyển phát ra từng trận cót két như máy móc, nhìn thế nào cũng không giống như thật sự là một con gấu.

Bình Luận (0)
Comment