Phù Phá Thiên

Chương 32 - Bắt Đầu

Tu tiên bước bước gian truân, luyện khí hậu kỳ đã là thành tựu không phải ai cũng đạt được. Nữ tử họ Tuyết này nghe giọng còn trẻ vậy mà đã có tu vi bậc này, hiển nhiên không phải người thường.

Đám người được thuê tới như Lý Phù đều là luyện khí trung kỳ, không ai dám bởi vì thân phận nữ nhi mà xem nhẹ nàng ta. Thậm chí trong lúc ăn nói cử chi còn có chút kính trọng.

Nữ tử họ Tuyết thấy mọi người đều đã lên tới mặt đất đất, phân biệt phương hướng một chút rồi nói: “ Ta gọi Tuyết Linh! Phen này mục tiêu của chúng ta chính là một ổ Sa Trư, số lượng khoảng hơn mười đầu. Chúng ta người đông thế mạnh, chỉ cần chung sức đồng lòng chắc chắn có thể thành công.”

“ Tuyết Linh cô nương yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ như thiên lôi chỉ đâu đánh đó mặc cô nương sai sử.”

“ Đúng vậy! Xin cô nương mau dẫn đường!”

…..

Đám người nghe Tuyết Linh lên tiếng đều nhiệt tình đáp lại, nhưng trong số mấy chục khuôn mặt tươi cười này có mấy kẻ thành thật lại khó nói.

Tuyết Linh vội nói một tiếng đa tạ, phất tay thả ra một con khôi lỗi. Khôi lỗi toàn thân đen tuyền, óng ánh bất phàm, hình dạng vừa giống chó lại giống mèo, to như trâu nước.

Không đợi người khác kịp nhìn kỹ hắc khôi lỗi, Tuyết Linh đã cưỡi lên khôi lỗi đi trước dẫn đường, tốc độ nhanh như gió giật làm người kinh hãi.

Lý Phù bị cát vàng đập mạnh vào mặt, hai mắt nheo lại. Dù không cẩn thận nhìn kỹ nhưng hắn vẫn có thể khẳng định hắc khôi lỗi ít nhất cũng là cấp hai khôi lỗi, thậm chí cao hơn.

“ Khôi lỗi cao cấp như vậy ta vẫn là lần đầu thấy! Cũng không biết vị cô nương này thân phận thế nào lại có bảo bối bực này.” Lý Phù trong lòng nghi hoặc, không dám chậm trễ vội cưỡi lên độc hạt khôi lỗi đuổi theo. Dù nữ tử này có là ai đi nữa thì cũng không phải hạng người hắn có thể đụng tới, tốt nhất vẫn là kính nhi viễn chi thì hơn.

Hành trình săn thú cứ thế bắt đầu, đám người nối đuôi nhau đuổi về hướng đông.

Một ngày này, cát vàng mênh mông, trời xanh bát ngát. Sa Hải hiếm có lặng gió, nắng vàng trong vắt, khắp nơi im ắng tới đơn điệu.

Xoạt! Xoạt!

Mấy chục bóng đen rẽ cát chạy tới phá tan đi không khí im ắng, mặt cát bị cày lên những đường ngoằn nghèo sâu hoắm. Những người này ăn mặc tạp nham, đa phần che kín mặt không rõ dung mạo, mỗi người đều cưỡi một đầu khôi lỗi, hình dạng kích cỡ đủ cả. Nhìn qua cứ như quỷ quái cùng đi, mười phần kỳ lạ.

Góc bên trái đám người, một con bọ cạp lớn thành thật đi đường, thân hình khổng lồ uyển chuyển linh hoạt, mảy may không xốc tung lên bụi cát. Trên lưng khôi lỗi, Lý Phù yên lặng khoanh chân mà khôi, hai mắt nheo thành khe hẹp ngắm nhìn trời xanh, nhìn qua cùng tượng gỗ không khác.

Đã lâu không được thấy trời xanh, ngắm mây trắng, đưa thân vào thiên địa bao la, Lý Phù phá lệ khoan khoát trong lòng. Từ khi rời khỏi Đại Bắc Thành đã được hơn tuần lễ, đi đường nhàm chán mệt mỏi mà hắn không chút buồn phiền, ngược lại còn có chút hưởng thụ đường đi phong cảnh đơn điệu.

Độc hạt khôi lỗi tám chân như móc câu, luân phiên di chuyển trên cát không chút trở ngại, tốc độ so với ngựa phi đất bằng còn nhanh hơn.

Tính ra đây là lần đầu Lý Phù thoả thích xử dùng độc hạt khôi lỗi, nó biểu hiện làm hắn vô cùng hài lòng.

Thật ra bởi vì thủ đoạn của Lý Phù không đủ hoả hầu cho nên độc hạt khôi lỗi luyện chế ra có chút sai sót, trên đầu có hai vết rạn nhỏ. May mắn khôi văn không bị tổn hại, hoạt động của khôi lỗi tất nhiên có ảnh hưởng nhưng không đáng ngại.

Thậm chí chân chính đưa vào xử dụng, độc hạt khôi lỗi thực lực so với dự kiến còn hơi nhỉnh hơn. Có được kỳ hiệu này cũng không phải do bản thân khôi lỗi mà là do người điều khiển, chính là Lý Phù.

Như đã biết, điều khiển khôi lỗi cần dùng chính là thần thức, cùng một khôi lỗi nhưng do luyện khí sơ kỳ điều khiển cùng luyện khí trung kỳ điều khiển thực lực lại có trời đất cách biệt. Bởi nhẽ thần thức càng mạnh, điều khiển khôi lỗi càng linh hoạt, chiến đấu càng hiệu quả.

Điều này cứ nhứ bảo đao trong tay tiều phu chỉ là đao chặt củi, trong tay tuyệt thế đao khách lại đủ chém đứt trời.

Lý Phù thần thức trời sinh hơn người, dù tu vi chỉ luyện khí trung kỳ nhưng thần thức so với luyện khí hậu kỳ còn mạnh hơn một ít. Vì vậy điều khiển độc hạt khôi lỗi càng là thuận lợi vô cùng, khôi lỗi trong tay hắn chuyển động linh hoạt chẳng thua gì vật sống.

Đang trầm tư suy nghĩ bỗng nhiên phía trước có dị động, Lý Phù vội ngửa đầu nhìn sang. Tuyết Linh vốn đang đi đầu dẫn đường bỗng nhiên dừng phắt lại, quay đầu: “ Ở ngay phía trước!”

Đám người nghe thế thì hơi xôn xao, nhiều ngày đi đường cuối cùng cũng đã tới.

Lý Phù dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy nơi cát vàng cùng trời xanh giao hội có một chấm lục sắc, tại mảnh thiên địa cằn cỗi này mười phần không hợp.

“ Nơi kia có một ốc đảo nhỏ, bên dưới chính là hang ổ Sa Trư, trải qua đơn giản thăm dò bầy thú hẳn không quá mười lăm đầu, tuy vậy các ngươi cũng đừng vội khinh thường. Yêu thú trời sinh hung hãn, tuyệt lộ liều mạng cũng không phải chuyển đùa. Lát nữa nhất định phải y theo kế hoạch mà hành động, ta tin các ngươi tự biết trái phải.” Tuyết Linh dù đã dặn dò không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể yên tâm, trịnh trọng nhắc lại một lần.

Năm bảy lần nghe cùng một lời, nhiều người trong lòng đã không còn kiên nhẫn, liên miệng thúc dục bắt đầu.

Tuyết Linh tựa hồ cũng biết mình nói lời thừa, không kéo dài nữa vội hướng xa khẽ phất tay: “ Bắt đầu!”

Âm thanh trong trẻo hữu lực lại đằng đằng sát khí, Lý Phù nghe xong không khỏi nhớ kỹ trong lòng.

Nhiều ngày đi đường, hiển nhiên đám người từ lâu đã thương lượng đâu vào đấy, chỉ chờ có một câu này liền bắt đầu hành động. Mắt mắt nhìn nhau, bọn người một chia làm ba, theo ba hướng áp sát ốc đảo.

Lý Phù đi theo sáu người khác, theo sườn bên phải tiến lên, cách ốc đảo càng ngày càng gần.

Sa mạc mệnh mông cũng không phải toàn bộ đều là tử địa, thưa thớt một số địa phương có mạch nước ngầm chảy qua sẽ hình thành nên các ốc đảo. Nơi này nguồn nước dồi dào, cây cối xanh tốt, sinh linh thịnh vượng, cùng mênh mông biển cát hoàn toàn không hợp. Cứ như có người chuyên môn cắt đi một mảnh rừng sâu mà thả vào nơi đây, vô cùng thần kỳ.

Theo độc hạt khôi lỗi ầm ầm tiến lên, ốc đảo càng ngày càng gần, Lý Phù chẳng bao lâu đã cảm giác được nhiệt độ quanh thân chợt giảm, không khí mát mẻ dễ chịu. Cảm giác này tại nơi Sa Hải quả thật là sa sỉ, cứ như nắng ấm giữa đông, mưa rào cuối hạ làm lòng người thoải mái.

Lại tới gần một ít, đã có thể thấy được nơi kia từng hàng thực vật đua nhau mọc lên, xanh tươi ướt át. Len lỏi đâu đó còn có chim hót ong bay, sinh cơ bừng bừng.

“ Đây chính là ốc đảo! Quả nhiên cũng chỉ có địa phương thế này mới có thể có yêu thú sinh tồn.” Lý Phù cảm thán một tiếng, tay phải hơi co kéo nhẹ thần thức ti, dưới chân độc hạt khôi lỗi liền giảm chậm tốc độ mà bí mật tiếp cận, hành động thuần thục so với chân chính yêu thú còn hơn.

Một đoàn bảy người thận trọng đi vào ốc đảo, nép thân giấu mình dưới một bụi thực vật kỳ lạ.

Lý Phù ngồi trên đầu khôi lỗi, chóp mũi nhàn nhạt hương hoa mà trong lòng căng thẳng. Kế hoạch của bọn hắn rất đơn giản, chính là phân ra một lực lượng dẫn Sa Trư rời khỏi hang ổ, những người còn lại sẽ bất ngờ tập kích, đánh cho yêu thú một kích phủ đầu, Lý Phù chính là được phân vào lực lượng mai phục.

Cứ như vậy bầy yêu lực lượng sẽ bị phân tán, phe mình lại tụ tập một chỗ, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, ưu thế về ai có thể thấy rõ.

Kế hoạch này tuy nhiên tỏ ra đơn sơ nhưng hiện tại cũng không có lựa chọn khác, đám người trải qua kỹ càng bàn bạc đều gật đầu đồng ý.

Thời gian chậm trôi.

Không khí áp lực, im ắng đến mức nghe được kim rơi.

Lý Phù cảm giác được mồ hôi lăn dài bên má, trong lòng hồi hộp. Bỗng nhiên phương xa vang lên kinh người thú gào, quay đầu nhìn lại chỉ thấy cổ thụ lung lay, từng cái bóng đen lù lù như núi chập trùng lao tới.

Bình Luận (0)
Comment