Nơi xa động tĩnh to lớn, năm con yêu thú hùng hục lao tới như núi lở.
Lý Phù bị yêu thú hung uy làm cho sợ hãi trong lòng, vội ngưng mắt nhìn kỹ. Hắn đối với Sa Trư lâu nay chỉ mới nghe qua nhưng chưa từng có cơ duyên nhìn thấy.
Đợi gần một chút, năm bóng đen đã nhìn được rõ ràng. Đó là những con lợn to khủng khiếp, nhỏ nhất cũng đủ so với voi già. Bọn chúng mặt xấu nanh nhọn, khoé miệng nước bọt tí tách như mưa, một thân lông ngắn như đổ mực, hai mắt sùng sục như chậu máu, nhìn vào vừa đáng sợ vừa kinh tởm.
Phía trước bầy lợn, sáu tu tiên giả đang đua nhau thi triển thủ đoạn chạy trốn. Nhiều kẻ cưỡi lên khôi lỗi thú, có kẻ lại thi triển thần thông, mỗi người một vẻ nhưng tốc độ đều không chậm.
Những người này đều là kẻ có thủ đoạn chạy trốn hơn người được Tuyết Linh lựa chọn, nhiệm vụ của bọn hắn chính là dụ Sa Trư rời khỏi hang ổ.
Nhất thời bầy Sa Trư cũng không đuổi kịp đám sâu kiến xâm nhập lãnh địa, chỉ có thể giận giữ đuổi theo.
Ầm….. Ầm…..
Từng hàng thực vậy thi nhau đổ rạp dưới gót chân bầy yêu, chẳng bao lâu người yêu đã đuổi tới một khoảng đất trống.
Khoảng đất không rộng, chính giữa có một hồ nước. Đây chính là nguồn nước duy nhất trong trăm dặm quanh vùng, vô cùng trân quý.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc như khất cái hốt hoảng thúc dục hình ngựa khôi lỗi dưới chân chạy đi, quay đầu nhìn bầy yêu đã gần ngay trước mắt mà trong lòng hoảng sợ. Nàng ta vội hướng rừng cây hét lớn: “ Còn không ra tay thì đợi đến khi nào?”
Im ắng!
Một con Sa Trư bốn chân phát lực, cơ thể béo núc húc thẳng tới. Nhìn cuồng phong xoay tròn, đất đai nứt nẻ, bị nó húc trúng một phát chỉ sợ sẽ máu thịt be bét.
Mắt thấy trư yêu một kích sắp đắc thủ, rừng cây bên cạnh bỗng dưng điên cuồng lay động. Xoát một tiếng, một bóng đen như chớp lao ra, vững vàng va chạm con sa trư đang lao tới.
Bịch!
Éc…. Éc ……..
Một tiếng va chạm rõ to, Sa Trư kêu lên thảm thiết như bị người cắt cổ, cơ thể ngàn cân bị đánh bay về sau, tại bên trên mặt đất đánh ra một cái hố cạn.
Bóng đen cũng bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, một mạch đâm đổ hai cây cổ thụ mới có thể dừng lại. Lúc này mới thấy rõ, thì ra nó là một con khôi lỗi lớn gần 3 m, đầu chó thân mèo, toàn thân đen tuyền óng ánh, chính là hắc khôi lỗi của Tuyết Linh cô nương.
Lý Phù lúc này mới không nhanh không chậm vén nên bụi cây đi ra, thấy hắc khôi lỗi hung mãnh như vậy thì trong lòng ao ước.
Gràoooo!
Bị đánh lui, bầy yêu không những không sợ hãi mà ngược lại còn khơi dậy hung tính. Năm con trưởng thành Sa Trư như năm cỗ bất khả chiến bại chiến xa ầm ầm đánh tới.
Lý Phù nhìn bầy yêu mà thầm kinh dị, một con Sa Trư chỉ sợ có thể so với một tên luyện khí trung kỳ tu tiên giả. Thậm chí bọn chúng bởi vì hung ác không sợ chết cho nên liều mạng còn đáng sợ hơn.
“ Bày trận!” Tuyết Linh không biết đi ra từ đâu, trên không xoay nhẹ liền vững vàng đáp xuống đầu hắc khôi lỗi. Thấy yêu thú một phe khí thế đại thịnh, nàng ta không giám chậm trễ mà hạ lệnh.
Lập tức bát phương tám hướng tu tiên giả đua nhau hiện thận, đem Sa Trư vây kín chính giữa.
“ Động thủ!” Tuyết Linh một bên điều khiển hắc khôi lỗi, vội vàng hạ lệnh. Nơi đây cách hang ổ bầy Sa Trư cũng không phải là xa, nhất định phải tốc chiến tốc thắng để tránh cho đêm dài lắm mộng.
Một lời vừa ra người người hưởng ứng, đám tu tiên giả bận bịu thi triển thủ đoạn đã chuẩn bị từ lâu. Lập tức không gian cường quang lấp lánh, lửa đốt nước dập, cây rung đất chuyển, đủ loại thủ đoạn đua nhau công tới bầy yêu.
Lý Phù hơi liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh điều khiển một con khôi lỗi hình chuột thả ra một cỗ yêu phong sắc bén như đao, không giám chần chờ điều khiển Độc Hạt Khôi Lỗi công đến.
Khôi lỗi của hắn cũng chỉ là cấp thấp, không có pháp thuật kèm theo cho nên cũng chỉ có thể trực tiếp dùng thân thể chiến đấu.
Đợi đợt thứ nhất pháp thuật tan đi, hơn mười đầu khôi lỗi ứng theo đánh tới. Bầy trư yêu vốn đang say sẩm mặt mày không kịp ứng chiến, lập tức máu túa ra như mưa.
Độc Hạt Khôi Lỗi áp sát mặt đất mà đi, cơ thể linh hoạt chui xuống dưới bụng một con Sa Trư, sau lưng hai cái đuôi nhọn ứng theo hướng bên trên một đâm.
Phốc phốc hai tiếng, đuôi nhọn thật vất vả mới có thể phá được lớp da trư dày như áo giáp, đâm vào thêm vài phân liền tận lực mà mà dừng. Vết thương bé tí tẹo này đối với cơ thể cao hơn 5 m của Sa Trư thật chẳng khác nào muỗi đốt, chỉ có thể làm nó thêm tức giận.
Lý Phù nhảy lên tránh thoát con Sa Trư công tới, mười ngón tay nhịp nhàng chuyển động như múa, độc hạt khôi lỗi càng đánh càng uyển chuyển, trên chiến trường lúc ẩn lúc hiện như quỷ mỉ.
Nhờ thân pháp nhanh nhẹn mà độc hạt khôi lỗi trên chiến trường đi lại như chốn không người, đòn đòn tấn công dũng mãnh vô cùng của Sa Trư không tài nào tới đích. Thậm chí bởi vì độc hạt chuyên môn sát đất mà đi, hai chiếc đuổi dài chuyển động tuỳ ý mà đem lại cho yêu thú không ít thương thế.
“ Đáng tiếc đuôi bọ cạp không tẩm chất độc nếu không giờ này ít cũng giết được một con Sa Trư rồi!” Lý Phù chuyển thân liên tục, tiếc nuối lẩm bẩm. Chất kịch độc có thể ảnh hưởng tới yêu thú cũng không phải dễ kiếm, hắn trong tay không có linh sa cho nên trước chỉ có thể để sang một bên.
Điều khiển khôi lỗi cần dùng tới thần thức ti, tu tiên giả không thể cách quá xa khôi lỗi nếu không thần thức ti sẽ đứt đoạn. Cho nên điều khiển khôi lỗi cũng không phải như nhiều kẻ ngoại đạo suy nghĩ, chỉ khoanh tay đứng yên một chỗ nhìn khôi lỗi thay mình chiến đấu.
Ngược lại bởi vì tu tiên giả cách rất gần chiến trường cho nên thường xuyên sẽ bị yêu thú tấn công, vì vậy mà cần thời thời khắc khắc cảnh giác xung quanh. Đồng thời với đó còn cần chuyên tâm điều khiển khôi lỗi, nhất tâm nhị dụng vô cùng tiêu tốn tâm thần.
May mắn Lý Phù từ nhỏ luyện phù, nhất tâm nhị dụng là không làm khó được hắn. Chiến đấu đã qua được một khoảng thời gian nhưng hắn vẫn mặt mũi tỉnh bơ, không giống vài người xung quanh trắng bệch méo mó.
Hắn khẽ nâng tay phải, ngón út hơi co, khôi lỗi tám chân dẫm mạnh, cong người nhảy lên, ngón trỏ khẽ duỗi hai cái đuổi dài liền nghiêng nghiêng đâm tới. Đủ loại động tác liền thành một mạch, phối hợp kín kẽ, thủ đoạn điều khiển khôi lỗi tinh xảo vô cùng đủ làm người xem loá mắt.
Có thể Lý Phù đối với luyện chế khôi lỗi không có quá nhiều thiên phú nhưng vô cùng có tài năng điều khiển khôi lỗi. Khôi lỗi một thân tử vật trong tay hắn lại cứ như chân chính sống lại, lúc ngẩng đầu lúc gãi tai, chẳng khác gì vật thật, thần kỳ không thể tả.
Thời gian chậm trôi, chiến đấu càng lúc càng khốc liệt. Chẳng bao lâu một con Sa Trư đã ầm ầm ngã xuống, tắt thở mất mạng, bên nhân tộc cũng hao tốn mấy con khôi lỗi quý giá.
Tuyết Linh điều khiển hắc khôi lỗi đánh lui một con Sa Trư xong, không kịp quay người đã bị con Sa Trư khác từ sau lưng công tới. Đang lúc nàng hốt hoảng trong lòng, một con khôi lỗi bọ cạp ngang trời xuất thế, sau lưng một cặp đuôi nhọn uốn éo như dây thừng, tinh chuẩn luồn lách qua bốn chân yêu thú mà hướng cổ họng nó đâm tới.
Nhìn hai cái đuôi nhọn hoắt lấp lánh hàn quang, Sa Trư da dày thịt béo cũng không dám ngang ngạnh chống đỡ mà vội vàng lui lại.
Tuyết Linh vốn tưởng cần một phen khổ chiến thấy thế thì vui mừng, vội nhìn lại chỉ thấy nơi xa đứng một người trẻ tuổi không đáng chú ý. Kẻ này thân hình nhỏ bé, dáng vẻ gầy gò, ngũ quan thường thường, đứng giữa đám người hoàn toàn chẳng khác vào đá ném vào biển, hoàn toàn không đáng chú ý. Nàng đối với người này không có chút ấn tượng nào, không ngờ một kẻ như vậy lại có một tay thủ đoạn múa rối xuất thần nhập hoá như vậy.