Đường hầm tối tăm bí bách, tường đá lồi lõm như chông, không khí ẩm ướt khó chịu.
Lý Phù khó khăn lắm mới có thể từ dòng nước lũ thoát thân, trên người bây giờ không chỗ nào không thương. Da thịt tấc tấc truyền tới cảm giác đau rát, xương cốt lủng lẳng như vỡ mất, đầu choáng mắt hoa, thảm không thể tả.
Không đợi Lý Phù kịp nghĩ nhiều, đạo sĩ già đã dẫn đầu công tới. Cũng không thấy lão có quá nhiều hành động, khẽ phất tay trong không khí liền ngưng tụ thành một bầy tiểu ngư hướng Lý Phù phóng tới.
Tiểu ngư toàn thân óng ánh sóng nước, thân mình thon dài, đầu nhọn như kiếm, cắt nhanh không khí tạo thành từng trận quái âm.
Lý Phù hai mắt co lại thành lỗ nhỏ, não bộ như muốn nổ tung, hắn cũng rõ ràng một chiêu này chính là sát chiêu, bất cẩn một chút chính là vạn kiếp bất phục.
Phốc...... Phốc.......
Một trận âm thanh mưa rơi trên lá chuối vang mãi không dứt, bầy tiểu ngư thật sâu đâm vào trong mặt đá.
Mặt đá nơi đây một màu trắng xám, cứng như sắt thép, lúc đi lại còn sẽ phát ra từng trận kim loại tiếng va vậy mà đối diện với bầy tiểu ngư chẳng khác nào miếng đậu hũ. Theo từng con tiểu ngư đâm vào, mặt đá rất nhanh đã phủ đầy lỗ nhỏ như tổ ong.
Lý Phù thân như lá vàng trong bão, liều mạng di chuyển thân thể trốn tránh bầy tiểu ngư. May mắn hắn thần thức cường đại, giác quan linh vẫn, thường thường tiểu ngư chưa phóng tới đã có thể thật tốt tránh đi, đến cuối cùng dù thương thế đầy mình vẫn không bị bầy cá diệt sát.
" Khụu........!" Lý Phù cúi lưng lấy tay che miệng, từ kẽ tay lại ròng rọc tuôn ra cơ man là máu. Hắn lúc này trên người thương thế đếm không hết, thịt rách xương lộ, máu chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng.
Cảm nhận hơi thở càng ngày càng nặng nhọc, hắn trong lòng lại càng bình tĩnh, hai mắt sáng tỏ hơn bao giờ hết.
" Nhanh!" Bỗng nhiên Lý Phù cúi đầu gầm lên một câu không đầu không đuôi, âm thanh khàn khàn hữu lực, giọng điệu không thể nghi ngờ. Hắn bây giờ một thân máu tươi, yếu ớt là vậy nhưng sống lưng thẳng tắp, hai mắt sáng bùng tinh quang, y phục trên người phấp phơi như huyết kỳ, một thân khí thế cuồn cuộn không dứt.
Thân thể gầy gò lại phát ra ý chí kinh người làm người ta nhất thời quên đi trước mắt chỉ là một nam nhân trọng thương sắp chết, còn tưởng tận mắt nhìn thấy cao nhân hiển uy.
Đạo sĩ già đầu tiên cũng là bị Lý Phù hét lớn chấn trụ trong lòng chỉ là rất nhanh cảm giác đó đã bị xấu hổ thay thế. Thẹn quá hoá giận, lão mặt mày hung ác, hét: Chết đi!"
Lời còn chưa nói hết, hai tay đã múa may quay cuồng đánh ra trận trận pháp ấn.
Ầm... ầm...
Không gian trống rỗng truyền ra tiếng nước chảy, từng viên thủy cầu lớn như đầu người từ không hóa có, trên không nhộn nhạo đôi chút liền hợp nhất thành một con khổng lồ quái ngư.
Quái ngư lớn như căn phòng, toàn thân lân giáp tinh mịn, đầu mọc hai sừng, tùy ý lắc đầu vẫy đuôi mà cứ như vật sống. Nó há chiếc miệng rộng tua tủa răng nhọn, gầm lên một tiếng nhưng không có âm thanh, đuôi to hữu lực mạnh mẽ quấy một cái, thân hình tinh sảo như thật liền hướng Lý Phù phóng thẳng tới.
Quái ngư rõ ràng là pháp thuật biến thành nhưng bây giờ nhìn vào chẳng khác nào một đầu chân chính hung thú, trên không phóng đi còn có biển nước vờn quanh, sóng vỗ rầm rì, khí thế to lớn làm người nhìn sợ hãi.
Dù đạo sĩ già có là luyện khí hậu kỳ thì đánh ra một chiêu này cũng là quá sức, không biết lão dùng thủ đoạn gì?
Trước mặt gió lạnh phả vào, nhìn khổng lồ quái ngư dọa người đánh tới Lý Phù lại toàn thân vô lực, liều mạng chuyển động hai chân lại ngã nhoài xuống đất.
Trong mắt hình dáng quái ngư từ nhỏ hóa lớn, chẳng bao lâu từng viên lân giáp cũng có thể nhìn rõ, Lý Phù thở ra một hơi dài. Hắn cứ tưởng bản thân sẽ kinh sợ, sẽ van xin, sẽ hối hận nhưng không, đối mặt sát chiêu đòi mạng hắn lại quá mức bình tĩnh, bình tĩnh ngoài dự đoán, bình tĩnh đến mức trong lòng không có chút cảm xúc.
Người ta thường nói càng sợ chết thì càng chết sớm, có lẽ là thật. Vốn tưởng hôm nay tại nơi lòng đất sâu xa này phải xuất hiện một màn tuổi trẻ chết sớm nhưng không, thời khắc quái ngư sắp nuốt trọn Lý Phù không sức phản kháng thì lòng đất chợt vang lên tiếng ầm ù trầm thấp.
Lập tức đất nứt đá toạc, một ngọn núi cao phá đá mà trồi lên, sững sững chắn trước mặt Lý Phù.
Núi này cao gần mười m, toàn thân bằng phẳng sáng bóng, màu sắc trắng sám, im lìm đứng đó thôi cũng đủ làm người đối diện ná thở, chẳng khác nào cái trụ chống trời.
Quái ngư biến chiêu không kịp, chuẩn xác đâm mạnh vào núi cao.
Ầmmmmmmmmmmm!
Đất đá rung chuyển, tường đá nứt đầy, tiếng nổ cực lớn sốc lên thật dày màn bụi.
Tí tách!
Bỗng nhiên không mây mà mưa, hạt mưa to tròn như đầu nghiêng nghiêng cắt xuyên màn bụi. Thì ra quái ngư va chạm với núi cao không những không thành công phá núi ngược lại còn bị đánh tan, hoá thành một trời màn mưa!
Pháp thuật bị phá, đạo sĩ già cũng bị phản phệ tuy nhiên máu nóng trào ra tới miệng liền bị lão ngang ngạnh nuốt xuống. Trong lòng hoảng sợ, lão khó có thể tin: " Vốn tưởng các ngươi chỉ là thú sắp chết vũng vẫy không thôi, không ngờ còn ẩn tàng thật mạnh chiêu thức như vậy! Quả nhiên chó bị dồn tới đường cùng cũng biết leo tường."
" Đạo hữu bố trí cũng thật thong thả, ra tay chậm nửa nhịp nữa tại hạ liền thành oan hồn nơi hoang vắng rồi!" Lý Phù ngược lại không để lời đạo sĩ già trong lòng, hướng góc hẻo lánh hét to. Ai ngờ không động thì thôi, vừa động trên thân vết thương liền đua nhau rách lớn, máu tươi úa ra như suối làm hắn đau tới nhe răng nhếch miệng.
Tuyết Linh ung dung đi ra từ trong một khe đá hẹp, thản nhiên: " Không muộn, không muộn! Không phải đạo hữu vẫn nhảy nhót tưng bừng đó sao!"
Không ngờ tiểu mỹ nhân này còn là một người ngang ngược, Lý Phù cũng không thể lại tiếp tục nói gì.
Nhớ lại mấy nén hương thờ gian trước đó, Lý Phù mở miệng đề xuất muốn tại chỗ luyện chế phù lục, Tuyết Linh trong lòng nghi ngại không dám đồng ý. Mãi đến khi đạo sĩ già đuổi sát đến sau, nàng ta cuối cùng làm ra quyết tâm, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm trận phù.
Trận phù, nghe tên liền có thể đoán một hai, đây chính là trận đạo cùng phù đạo dung hợp mà thành. Trận pháp chi đạo thâm ảo vô biên, uy lực to lớn, mỗi một toàn trận pháp đều có đặc dị công hiệu. Trận Phù chính là dùng đại thần thông, mạnh mẽ phong ấn một toà trận pháp vào trong một tấm phù lục gọi là trận phù, lúc cần liền có thể kích hoạt trận phù gọi ra trận pháp.
Làm vậy tất nhiên hao phí to lớn, lãng phí rất nhiều nhưng uy lực cực lớn. Đáng tiếc nhất chính là kích hoạt trận phù cần không ngừng truyền vào pháp lực, yêu cầu tiêu tốn không ít thời gian.
Tuyết Linh lấy ra trận phù, muốn Lý Phù tranh thủ tới thời gian để nàng kích hoạt trận phù. Đến lúc đó nàng sẽ lợi dụng trận phù uy năng kéo dài thời gian, Lý Phù có thể chuyên tâm ngồi xuống vẽ phù.
Lý Phù nghe được chuyện này tất nhiên vui mừng quá đỗi, không giám hỏi nhiều liền gật đầu đồng ý. Đến nơi này, hắn cố tình đâm vào tảng đá để dừng lại thân hình, dùng chính bản thân làm mồi nhử chính là muốn tranh thủ thời gian cho Tuyết Linh chuyên tâm kích hoạt trận phù.
Không ngờ cuối cùng tý nữa thì mất mạng, may mắn cuối cùng vẫn là thành công.
" Nghịch tặc to gan, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết hậu quả khi đắc tội bổn cô nương!" Tuyết Linh chạy trốn chết đã lâu, trong lòng sớm đã tích tụ một đống tức giận, bây giờ có cơ hội liền hét lớn một tiếng, không chút do dự ném ra tấm trận phù trong tay.
Thân là một luyện phù sư, Lý Phù đối với trận phù tất nhiên hứng thú to lớn, mặc kệ một thân máu tươi đầm đìa vội ngưng mắt nhìn kỹ. Trận phù hình chữ nhật, lớn bằng bàn tay, chất liệu như gấm lại như gỗ, Lý Phù chưa từng gặp qua thứ gì tương tự. Đáng nói chính là trên phù hoạ đủ thứ kỳ lạ phù văn, hắn vừa muốn tham ngộ một chút liền đầu choáng mắt hoa, không thể hiểu nổi!
" Ếch ngồi đáy giếng lại muốn nhìn thấu trời cao, ta đối với phù đạo vẫn chỉ là hiểu chút thô thiển mà thôi!" Lý Phù tự diễu cười một tiếng, đối với phù đạo dâng lên vô hạn hướng tới. Cảm giác cứ như năm đó lần đầu cầm tới phù lục, nhìn tới thần kỳ.
Đối diện đạo sĩ già cũng thật là nhìn rộng hiểu nhiều, thấy trận phù một khắc liền nhận ra lai lịch: " Hừ! Một tấm trận phù mà thôi. Lấy ngươi tu vi thấp kém, trận pháp bày ra tối đa cũng chỉ là cấp một trận pháp. Muốn dựa vào đây bảo toàn mạng sống? Si tâm vọng tưởng!"
Lý Phù cùng Tuyết Linh bị nói trúng tim đen, biểu cảm trầm xuống. Đạo sĩ già nói không sai, dựa vào một tấm trận phù bọn hắn muốn đào mệnh quả thật si tâm vọng tưởng.
" Tu đạo tới nay, chỗ dựa của ta chỉ có một, chính là phù đạo! Trước kia là vậy, sau này càng là vậy!" Lý Phù nhàn nhạt một câu, mặc kệ hết thảy quay lưng tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống, trở tay lấy ra phù bút.
Hành động đột ngột làm đám người đạo sĩ già ngẩn ngơ. Đây là hoàn toàn không để bọn hắn vào mắt, là cực hạn coi thường!
Hang sâu sát kiếp tránh không thoát.
Ngồi xuống vẽ phù cầu bình an.
Trên người vết thương đếm không xuể.
Máu nóng chảy ra lấy vẽ phù!