Lâm trận vẽ phù, chẳng khác nào lũ tới mới đóng thuyền. Hành động này nói ra không biết sẽ bị bao nhiêu người chê cười nhưng Lý Phù lúc này chỉ có một lựa chọn như vậy.
" Phù lục đã cứu mạng ta không biết bao nhiêu lần, chỉ mong lần này cũng như vậy." Lý Phù hít một hơi thật sâu, chấm bút vào mực, lấy ra một tấm da Sa Trư.
Da Sa Trư rất dày, bề mặt nhăn nheo, Lý Phù đầu tiên chính là đơn giản làm sạch da thú, sau đó dùng dao sắc cắt thành từng mảnh hình chữ nhật kích cỡ giống nhau như đúc.
Da yêu thú cắt đi ra nhìn qua cùng phù phôi có mấy phần tương tự, bên trong cũng ẩn chứa nhàn nhạt linh khí, hoàn toàn có thể xem như phù phôi để dùng.
Đạo sĩ già thấy con mồi sắp chết lại ung dung ngồi xuống luyện phù, đầu tiên cũng là ngẩn ngơ mất đôi chút. Lão trăm chinh bách chiến, tình huống này cũng là lần đầu gặp được.
" Ngươi điên rồi!" Đạo sĩ già khó tin nói một câu, liếc mắt ra hiệu.
Lập tức phía sau bốn tên hắc y nhân dũng manh xông tới, dưới trướng khôi lôi dương nanh múa vuốt không thôi.
Tuyết Linh nhìn tới đây thì trong lòng nặng nề, hướng trận phù một chỉ.
Lập tức đất đá lại một trận rung chuyển, từ mặt đá lần lượt mọc lên năm toàn núi nhỏ. Núi nhỏ toàn thân trắng xám, mặt ngoài bằng phẳng, vừa xuất hiện liền lấy thế không thể ngăn cản hướng đám hắc y nhân đánh tới.
Trận phù bố trí thành trận pháp gọi là Ngũ Sơn Linh Huyền Trận, kích hoạt có thể gọi ra năm tòa sơn thạch. Những hòn núi này khí cơ liên kết, tuy năm mà một, tuy một mà năm, hiến hóa phức tạp khó lường, công thủ đều có thể.
Chỉ một tấm trận phù Ngũ Sơn Linh Huyền Trận này thôi, giá cả ít cũng trăm cân linh sa, mà thứ này còn thuộc này có tiền cũng không mua được. Cũng chỉ muội muội luyện khí đỉnh phong như Tuyết Linh mới có thể may mắn có được.
Nhất thời trong hang động tới tăm diễm ra một màn kỳ cảnh, năm tòa núi nhỏ trên đất di chuyển qua lại như gió, lúc khai lúc hợp, đem đám khôi lỗi đánh tới trận thế tan nát. Những toàn núi này đứng yên có thể chặn lại biển lớn, di chuyển chẳng khác nào sao rơi, uy thế mạnh mẽ lại toàn diện làm cho bốn vị hắc y nhân tu vi không yếu cũng chỉ có thể rút lui liên tục.
" Chút tài mọn!" Đạo sĩ già thấy hạ cấp liên tục bại lui, đối với Ngũ Sơn Linh Huyền Trận đã có nhận định. Lão lắc tay lấy ra một chiếc hồ lô xanh mướt ướt át, chính là Đại Hồng Lô cách đây không lâu vừa đại triển thần uy.
Đạo sĩ già không ngừng truyền vào pháp lực, Đại Hồng Lô lập tức quang hoa đại phóng.
Rì rào!
Nước chảy thanh âm vừa vang, Đại Hồng Lô liền điên cuồng rung lắc. Ầm một tiếng, nước sông cuồn cuộn không dứt theo miệng hồ lô ào ào chảy ra, khí thế to lớn.
Nước sông trước tiên trên không tụ tập thành dòng, hóa thành một con sông dài nghiêng nghiêng đánh tới.
Nhìn trước mắt thần thông mà cứ như chân chính đối mặt sông lớn, Tuyết Linh trong lòng sợ hãi, vội hướng trận phù chỉ một chỉ.
Một trận ầm vang, năm tòa núi nhỏ nối đuôi chuyển động, chớp mặt đã tại trước sông dài tạo thành một lớp phòng ngự to lớn.
Nước đá va nhau, nước bắn tung tóe, đá vỡ bụi mù. Âm thanh to lớn như muốn xé rách màng nhĩ.
Năm tòa núi nhỏ bị một phen cường công, trên thân hiện ra mấy vết nứt thật sâu, một ngọn núi thậm chí còn đỉnh núi vỡ nát, chỉ còn trơ trọi chân núi chống trọi. Phù trận kéo theo nhấp nháy kịch liệt, không gió mà bay phần phật, uy năng tổn hao nhiều.
Sông lớn cũng không khá hơn, bị đánh tan thành một trời sương trắng. Đạo sĩ già thấy cảnh này chỉ có thể tiếc nuối thu lại Đại Hồng Lô, món bảo bối này cũng không thể liên tục thi triển, yêu cầu cần một lần nữa chuẩn bị mới có thể dùng tới.
" Để xem ngươi có thể chịu được mấy lần!" Đạo sĩ già không chút hoang mang, điều khiển gà trống khôi lỗi dưới thân công lên.
Nhất thời một đạo sĩ, bốn hắc y nhân năm người phối hợp ăn ý, pháp thuật thần thông đua nhau tấn công như gió táp mưa sa. Tuyết Linh dựa vào Ngũ Sơn Linh Huyền Trận khổ sở chống đỡ, lúc đầu còn có thể chu toàn mộ hai nhưng càng ngày càng quá sức, thất bại chi thế hiện rõ mười phần.
Bên tai ầm vang thanh âm nối đuôi không dứt, Lý Phù lại không chút để tâm. Hắn lúc này trốn sau một tảng đá lớn, đối với chiến trường hoàn toàn không thấy nhưng dựa vào mặt đá rung rinh không ngừng thôi cũng đủ tưởng tượng chiến đấu kích liệt thế nào!
" Vẽ phù quan trọng nhất chính là tâm lặng như nước, đối diện núi lở đất sập cũng tuyệt đối không được phân tâm!" Lý Phù mặc niệm một câu, nín thở ngưng mắt, cúi đầu vẽ xuống nét phù văn đầu tiên.
Phù bút óng ánh, qua lại quyển chuyển như cành liễu trong gió thu, chớp mắt đã tại trên da Sa Trư vẽ nên một đống phù văn phức tạp. Không ngờ mắt thấy phù văn sắp thành bỗng nhiên linh khí nhộn nhạo, miếng da thú bốc khói nghi ngút, tại chỗ trực tiếp biến thành một đoàn lửa đỏ.
Lý Phù bị lửa đốt lên tay nhưng không chút phản ứng, hắn đối với khó khăn khi dùng da thú trực tiếp vẽ phù vẫn là quá coi thường.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Tuyết Linh một bên chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, đám người thi nhau dùng đan dược bổ sung pháp lực mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Lý Phù một bên lại tiến độ chậm chập, mãi mới vẽ được mấy tấm hỏa cầu phù.
Cầm vào phù bút, vẽ xuống linh phù, Lý Phù đối với ngoại giới hoàn toàn quên đi hết thảy. Càng vẽ càng nhập tâm, dần dần hắn có phát hiện.
Sở dĩ vẽ phù khó khăn bởi nhẽ da thú ẩn chứa linh khí quá mức cuồng bạo, quá mực hỗn loạn. Phù mực lại vốn tính cách nhu hòa, chỉ có tác dụng dẫn dắt gặp phải những linh khí cuồng bạo này tự nhiên sẽ sinh bất ổn.
" Cải biến một chút phù mực thuộc tính là được!" Lý Phù gãi gãi cằm, không quá chắc chắn. Hắn đầu tiên cởi ra áo choàng, khẽ vắt nhẹ liền có tí tách máu tươi chảy ra như suối. Những máu này toàn bộ đều rơi vào lọ đựng phù mực, máu cùng mực hoà quyện cùng nhau tạo thành một loại chất lỏng đỏ tươi sóng sánh, vô cùng tà dị.
Tương đối mà nói, máu người cùng máu yêu chẳng có gì khác nhau, đều ẩn chứa linh khí bên trong. Bây giờ Lý Phù trực tiếp coi máu bản thân như nguyên liệu, dung nhập phù mực, quả nhiên có tác dụng.
Huyết mực vừa tạo thành linh khí tràn đầy, hùng hồn vững chắc, hoàn toàn không còn yếu đuối, gió thổi chiều nào theo chiều đấy như dĩ vãng. Lý Phù thử nghiệm dùng huyết mực vẽ phù quả nhiên hiệu quả tăng mạnh, xác xuất thành phù tăng nhiều.
Ầmm!
Sông dài trên không sinh ra, hướng phía trước cuốn tới.
Đạo sĩ già tay cầm Đại Hông Lô, hông cưỡi gà trống khôi lỗi, khí thế to lớn.
Bên cạnh hắc y nhân thấy đạo sĩ già hiển uy cũng không chịu thua kém, riêng phần mình thả ra thần thông mạnh nhất.
Đối diện Tuyết Linh một thân máu tươi, hơi thở thất thểu, phong thái kém xa. Thấy đối điện tấn công phóng tới như vũ bão vội điều khiển Ngũ Sơn Linh Huyền Trận ứng chiến.
Liên miên chiến đấu, năm hòn núi vốn thần uy hơn người lúc này chỉ còn như tảng đá hơi lớn, trên thân nứt nẻ như mảng nhện. Chịu tới hiệu triệu, năm hòn núi nhỏ khó khăn hướng phía trước tụ tập, tạo thành một đống đá to.
Sông dài dẫn theo đầy trời linh quang, trực tiếp hướng đống đá đâm mạnh.
Ầm một tiếng thật to, Ngũ Sơn Linh Huyền Trận cuối cùng cũng tới cực hạn, đá cứng vỡ nát, núi cao bị đánh tan.
Tuyết Linh bị dư âm quét tới lập tức lồng ngực nặng trĩu, tại chỗ phun ra một ngụm máu đen, nhân thể như chiếc bao tải bị đập thật mạnh vào vách đá, mắt thấy đã không còn sức phản kháng.