Phù Phá Thiên

Chương 42 - Ngộ Đạo

Ầm! Ầm! ....

Từng chuỗi thanh âm chói tai vọng tới, Lý Phù lại như câm như điếc, không động một động, không nói một lời, trong mắt chỉ có phù lục.

Hắn toàn tâm chăm chú, bút bay như rồng, mực vẩy như múa, từng đạo phù văn uyển chuyển hiện hình, tốc độc vô cùng nhanh chóng. Từng tấm hoả cầu phù nối đuôi hoàn thành, chỉ tiếc xác xuất thành công không cao!

Ầm!

Lại một tiếng nổ vang, lần này không phải chiến trường phía sau truyền đến mà do tấm hoả cầu phù sắp vẽ xong trước mắt nổ tung. Da Sa Trư tạo thành phù phôi phừng một tiếng bùng lên lửa lớn, chẳng bao lâu đã hoá thành một đống tro tàn, không biết tình cảnh này đã xảy ra bao nhiêu lần, xung quanh Lý Phù đã chất thành từng đống từng đống tro đen.

" Không được! Không được! Lại không được!" Một cỗ tức giận không tên bùng phát trong lòng không thể kiềm chế, Lý Phù giận giữ vỗ phù bút xuống mặt đá lạnh ngắt. Sinh tử trước mắt, kỹ nghệ vẽ phù của hắn thậm chí còn không bằng thường ngày.

Bản thân mình thì chính mình hiểu nhất, hắn trong lòng rõ ràng bản thân bên ngoài nhìn như bình thản nhưng trong lòng đối với cảnh ngộ hiện tại lại quá mức sợ hãi, trong lòng không yên, vẽ phù vì vậy mà nảy sinh sai sót không ngừng.

Tuy nhiên biết là một chuyện, làm được gì hay không là một chuyện. Đừng nói Lý Phù một đầu tóc xanh, dù có là lão quái vật ngàn tuổi đứng trước sinh tử ranh giới cũng không làm được tâm lặng như nước một chuyện.

Thường nói chết chính là bởi vì quá muốn sống, tình huống Lý Phù bây giờ chính là như vậy. Chính bởi vì hắn quá sợ chết, tâm tình không vững, vẽ phù tất nhiên cũng là bước bước khó có thể đi!

Sau lưng ngang trời sông dài phá tan Ngũ Sơn Linh Huyền Trận, Tuyết Linh bị đánh bay vào vách đá tạo nên động tĩnh to lớn. Lý Phù giật mình, quay người lại chỉ thấy nàng ta thổ huyết một cảnh.

Vốn đã không yên lòng, hắn lúc này càng rối như tơ vò!

Hôm nay thật sự có thể sống sót rời khỏi chỗ này sao? Giữa chiến trường nước sôi lửa bỏng ngồi xuống vẽ phù là khả thi? Lúc này lập tức quay người bỏ chạy nói không chừng còn có thể sống sót?

Đủ câu hỏi ong ong vang lên trong đầu, hỗn loạn không chịu nổi. Lý Phù biểu cảm méo xệ, trong lòng tức giận không tên càng ngày càng to lớn, càng ngày càng khó có thể kiềm chế!

" Không được! Ta không thể chết ở chỗ này! Gia gia còn đợi ta!" Hắn lẩm bẩm như điên, tay phải chống đất muốn đứng dậy.

Chỉ là rõ ràng một cái trở mình đứng dậy hắn lại mãi không thể làm được, một thân sức lực cứ như biến mất không còn tăm hơi. Nhất thời Lý Phù thân hình dừng lại như tượng, tư thế quái dị, trong tình huống như thế này kỳ lạ hắn lại nhớ tới ký ức rất nhiều năm trước!

Đó hình như là một buổi chiều mưa rơi, chân trời xám xịt, núi non chập chùng chỉ còn là những cái bóng mờ nhìn không rõ. Bên cạnh hắn, một thân ảnh cao lớn sừng sững, tựa hồ so với chập chùng núi cao ngoài kia còn vững chắc hơn, chỉ cần ở bên hắn Lý Phù trong tâm yên bình đến lạ, giống như đầy trời mưa gió ngoài kia đều bị bóng người sừng sững chặn đứng.

Lý Phù nheo mắt muốn nhìn rõ bóng người nhưng không được, bóng người rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng càng nhìn càng nhoè ra như mực đổ vào nước, nhìn vào mắt chỉ còn những cái bóng mờ chồng chéo với nhau.

Xa cách nhiều năm, bôn ba mưu sinh, không ngờ Lý Phù ngay cả khuôn mặt gia gia hắn cũng không còn nhớ nổi nữa! Nói ra quả thật bi ai! Đây là do hắn đãng trí, hay là do trong lòng xấu hổ?

Bóng người mở miệng nói nhưng Lý Phù không nghe được lời nào vào tai, hắn gấp gáp đến nỗi gãi đầu bứt tai, khung cảnh màu sắc u tối, im phăng phắc.

Rồi bỗng nhiên, bóng người bỗng nhiên nói ra thành tiếng, âm thanh trầm ổn vững chắc như ngàn năm sừng sững núi cao, vọng thẳng vào tâm can.

" Phù nhi, con nhất đỉnh phải nhớ kỹ. Suy cho cùng kẻ thù lớn nhất của đời người chính là chính mình, chỉ khi con có thể chế ngự được mình thì con mới thật sự đang sống, nếu không con mãi mãi cũng chỉ là một con rối bị cảm xúc điều khiển! Nhớ kỹ! Nhớ kỹ! Nhất định phải nhớ kỹ!"

Rõ ràng đã rất lâu, lâu tới nỗi đường nét khuôn mặt gia gia cũng không nhớ nổi, vậy mà một câu này lại rõ ràng tới lạ, cứ như trời đất xoay chuyển, thời gian chảy ngược, một lần nữa lại quay về ngày mưa hôm đó, một lần nữa nghe tới gia gia thật tâm dạy bảo.

" Mới gặp chút thử thách đã bị sợ hãi chiếm hết tâm trí, vậy mà còn đòi bước lên đỉnh tiên lộ? Nực cười!" Lý Phù hạ xuống cánh tay, tự diễu cười một tiếng cười dài.

Đời người phong ba, nếu lần này một phen tử kiếp đã không thể tránh khỏi vậy thì chỉ cần ung dung ứng đối là được, sợ hãi trong lòng thì có tích sự gì.

" Trời muốn ta chết, ta càng không thể chết!" Lý Phù phất mạnh ống tay áo, cầm lên phù bút, trong lòng sợ hãi quét sạch sàng sanh. Một lần nữa lấy ra da Sa Trư, một lần nữa chấm lên phù mực, một lần nữa hạ bút, chỉ khác lần này bút hạ xuống không còn do dự, phù văn vẽ ra không còn sợ hãi, tâm chỉ còn trống rỗng như hư vô, mắt chỉ còn từng đạo phù văn huyền ảo tối nghĩa.

Xoát xoát!

Ngòi bút qua lại như gió, phù văn hiện ra liền thành một mạch, chớp mắt một tấm Hoả Cầu Phù đã thành hình, ánh lửa lấp lánh, ẩn mà không hiện, cuồng bạo nhưng không phát.

Sau lưng, Tuyết Linh bị một kích làm cho trọng thương, dãy giụa mãi mới có thể đứng dậy. Bị dồn đến đường cùng, Tuyết Linh nàng không ngờ lại lật túi lấy ra một bình đan dược, ngửa đầu dốc bình, đem trong bình đan dược nuốt sạch.

Lập tức trên người nàng ta khí thế một thịnh, trong mắt hủ bại quét sạch không còn một mống, toàn thân linh khí ba động mãnh liệt cứ như muốn phá bỏ giới hạn mà ra.

Trước mắt một cảnh chẳng khắc nào cây khô mọc chồi xanh, hoa tàn bỗng trổ bông, thần kỳ làm cho đám người đạo sĩ già trố mắt.

" Muốn giết bổn cô nương sao, đến đây! Đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!" Tuyết Linh một đầu tóc dài cuồng vũ, mở lời ngông cuồng. Hắc khôi lỗi giống như cảm nhận được chủ nhân cảm xúc, hai mắt đỏ bừng sát cơ. Tuyết Linh phất tay gọi ra một thanh tiên kiếm vờn quanh, không thủ mà tiến dũng mãnh xông lên.

" Hừ! Sắp chết dãy giụa, hồi quang phản chiếu mà thôi!" Đạo sĩ già nhếch miệng khinh thường, không chút sợ hãi nghênh đón.

Lập tức không gian lại ầm ầm nổ vàng, linh quang chói mắt, động tĩnh lớn kinh người.

Cách rõ ràng chỉ trăm bước chân, Lý Phù đối với hết thảy lại làm như người dưng ngoài cuộc.

" Nhanh hơn nữa! Nhanh hơn nữa!"

Phù bút càng chuyển càng nhanh, hoả cầu phù càng ngàng càng nhiều. Đến cuối cùng xác xuất thành công gần như tuyệt đối, mỗi lần hạ bút liền vẽ thành một tấm phù lục.

Càng vẽ càng nhập tâm, càng vẽ càng điên cuồng, không gian ranh giới càng ngày càng mỏng manh.

Từng đạo phù văn mỏng như tơ trong mắt càng ngày càng phóng đại, phóng đại mãi, đến cuối cùng che chắn hết thảy, đến cuối cùng hắn cứ như thoát khỏi hang đá tối tăm, khắp thiên địa chỉ có bao la phù văn nối liền không dứt.

Cảm giác ngay lúc này thần kỳ không thể tả, Lý Phù trong lòng vui sướng chưa từng có, trong tay phù bút di động càng nhanh, cuối cùng chỉ còn có thể nhìn thấy từng cái bóng mờ.

Tu tiên giới từ xưa đã lưu truyền rộng rãi cái gọi là ngộ đạo trạng thái. Cái gì gọi là ngộ đạo, chính là không quản tu vi tuổi tác, sư thừa lưu phái, tu tiên giả đột nhiên bước vào một trạng thái kỳ dị, đối với 'đạo' mà bản thân theo đuổi bỗng nhiên có cảm ngộ mãnh liệt.

Những câu chuyện như một tên kiếm si điên cuồng luyện kiếm một đêm bỗng nhiên hoá kiếm tiên, một tên hoạ si trong lúc điên cuồng vung bút lại có thể vẽ cả trời,.. chính là ngộ đạo trạng thái. Không ai có thể xác định những kiếm si, hoạ si kia là thật hay giả nhưng ngộ đạo trạng thái chân thực không thể nghi ngờ.

Ngộ đạo trạng thái sẽ không kéo dài quá lâu, phần lớn chỉ là cái chớp mắt nhưng kẻ nào tiến vào ngộ đạo nhất định có thể ở tại lĩnh vực sở trường tiến bộ thần tốc, một đêm thành tài, chớp mắt ở giữa đem so với nhiều năm điên cuồng cố gắng còn thu hoạch gấp bội. Hiển nhiên tu tiên giới đối với hai chữ ngộ đạo là vô cùng cố chấp, nằm mộng cũng muốn gặp.

Đáng tiếc ngộ đạo cảnh giới xuất hiện không có quy tắc, không có báo trước, người nào đều có thể đạt tới, lĩnh vực nào cũng xuất hiện nhưng muốn tiến vào thật sự khó hơn lên trời, hoàn toàn đều nhờ vào số mệnh.

Lúc này Lý Phù hoàn toàn lâm vào điên cuồng, thật sự quên hết tất cả mà toàn tâm toàn ý vẽ phù, trong lòng rất nhiều nghi vấn bỗng chốc không giải tự thông, phù đạo cảm ngộ dùng tốc độ khó có thể hình dung mà phi tốc tiến bộ. Nếu như trước đây hắn chỉ có thể từng chút từng chút một tích luỹ thì bây giờ đây một cái chớp mắt thời gian chẳng khác nào trước kia một năm ngồi yên vẽ phù, từng giây từng phút đều tại bên trên phù đạo có kinh người thu hoạch.

Giống như trước mắt hoả cầu phù đang vẽ, Lý Phù vốn tưởng bản thân đã hiểu nó đến thấu triệt nhưng lúc này bỗng nhiên nhận ra trong đó nhiều điều huyền diệu, hoạ phù cũng trở thành giống như uống trà đi dạo, dễ dàng vô cùng.

Trạng thái lúc này của hắn chính là ngộ đạo, đối diện sinh tử thử thách mà ngộ ra phù đạo.

Bình Luận (0)
Comment