Phù Phá Thiên

Chương 7 - Thú Triều

Trời thanh khí sảng, chim chóc ríu rít.

Bụi hoa dại trước cổng không biết đã nở rộ từ khi nào, cả một vùng nhuộm thành màu đỏ. Hương hoa thơm ngọt đưa tới không ít ong bướm vây quanh, tiếng ù ù đặc trực vang vọng làm người chú ý.

Lý Phù vừa thay một thân áo dài xanh lục, thần sắc tươi vui đứng trong sân. Bây giờ đã đột phá luyện khí trung kỳ, nhiều vấn đề trong phù đạo cũng không giải mà tự thông, hắn đối với tương lai tu hành có nhiều nắm chắc.

Đoạn thời gian này hắn chỉ ở nhà ổn định cảnh giới, tập trung tu tập Phù đạo, đến nay kết quả coi như khả quan. Cảnh giới đã ổn định, năm loại cấp một phù lục cấp một đều đạt tới xác xuất thành công trên bảy phần. Thậm chí hắn còn đang luyện tập hoạ Địa Hãm Phù, một loại cấp 2 phù lục.

Phương pháp luyện chế phù lục cũng không phải loạn truyền, bình thường đều cần bỏ ra cái giá tương ứng mới có được. Lý Phù bây giờ trong tay có phương pháp luyện chế của 5 loại phù lục cấp một cùng một loại phù lục cấp hai chính là Địa Hãm Phù.

Nói dễ hiểu thì phù lục cấp một tương đương pháp thuật luyện khí sơ kỳ thi triển pháp thuật, cấp hai linh phù tương đường luyện khí trung kỳ, cứ thế mà dần dần tính lên. Lý Phù tu luyện tới luyện khí trung kỳ mất không biết bao nhiêu năm, tiêu tốn không biết bao nhiêu linh thạch, từ đó có thể thấy được cấp 2 uy lực thế nào.

Hơn nữa Địa Hãm Phù dù trong hàng ngũ phù lục cấp 2 cũng không phải vô danh, Lý Phù trải qua nhiều lần thử nghiệm cuối cùng đã vẽ được một tấm Địa Hãm Phù, đây tất cả đều là nhờ thần thức mạnh mẽ. Thần thức của hắn mạnh gấp nhiều lần cùng giai, cộng thêm thiên phú dị bẩm cho nên lúc luyện tập đều là nước chảy thành sông.

Nếu người bình thường muốn luyện tập vẽ cấp hai phù lục không có một hai năm thì đừng mơ tưởng.

Trên đời này không thiếu cái lạ, có người sinh ra đã khoẻ mạnh kinh người, có kẻ lại thân cao mình lớn, ba tay bốn cẳng cũng không phải không thể. Lý Phù trời sinh thần thức mạnh mẽ cũng không phải không thể tưởng tượng, hắn biết đây chính là vốn liếng để hắn lăn lộn sau này.

Điều duy nhất làm họ Lý phiền lòng chính là gia gia Lý Thiên Lâm tới phủ thành chủ đã gần nửa tháng nhưng vẫn chưa trở về. Dù đã đoán trước một chuyến đi này không ngắn nhưng hắn vẫn vô cớ cảm thấy lo lắng.

“ Lâu rồi không ra khỏi nhà! Đi dạo một chút nhân tiện nghe ngóng chút tin tức cũng tốt!” Lý Phù trong lòng không rõ tại sao lại không yên, nghĩ nghĩ liền dứt khoát ra khỏi nhà.

Chầm chậm bước không mục đích, hắn tuỳ ý chọn một căn trà lâu mà vào. Nơi đây người tứ xứ tụ tập, tin tức linh thông, Lý Phù bình thường rảnh rỗi đều tới đây nghe ngóng đủ loại tu tiên giới thiên kỳ bách quái.

Không tìm hiểu thì không biết, tu tiên giới dạo này thật sự không yên ổn. Nghe nối Bách Thú Hồ gần đó có yêu thú làm loạn, có tin đồn còn nói đủ loại dấu hiệu nói rõ thú triều sắp tấn công vào Bồi Tiên Thành. Không quản tin này thật giả nhưng cũng đủ làm tu tiên giới nhiều người không yên, lặng yên thu tập linh phù, đan dược.

Lý Phù không quá để ý tin đồn trong lòng, chuyên chú làm việc của mình.

Lý Phù không giỏi buôn bán, cũng không hứng thú với buôn bán. Phù lục vẽ gia đều tạm thời giữ lại, định bụng khi nào gia gia trở về sẽ đưa cho lão nhân gia ngài sử lý, cứ thế phù lục trong túi cứ càng ngày càng nhiều.

Cũng may Lý Thiên Lâm đã đem chiếc túi trữ vật của lão trao cho Lý Phù nếu không chỉ sợ nhiều phù luc như vậy thật không tiện mang theo người. Đó là một chiếc túi vải nhỏ xíu may hoạ tiết đám mây, có chút cũ nát tuy nhiên trong túi lại có cái khác càn khôn, không gian trong túi lớn gấp nhiều lần vẻ ngoài, khoảng bằng một ngăn tủ nhỏ.

Ngán ngẩm chờ nửa tháng, Lý Thiên Lâm vẫn không thấy tin tức. Ngược lại tu tiên giới lại sóng nổi mây trào, yêu thú làm loạn nhiều không đếm nổi, lòng người bàng hoàng.

Lý Phú ngược lại đóng cửa vẽ phù, đối với ngoại giới làm như không thấy. Chỉ là gia gia mãi không có tin tức làm hắn không thể an lòng.

Một ngày này, mưa xối như trút.

Lý Phù đang tu luyện chợt cảm thấy linh khí quanh mình cuộn trào, hốt hoảng không kịp nghĩ nhiều vội vã chạy ra khỏi phòng.

Mưa lạnh xối làm mắt đau xót, Lý Phù nhìn thấy phương xa ánh lên cường quang, chẳng bao lâu bầu trời đã bị một màn sương trắng trùm kín. Tuy vậy mưa vẫn lốp bốp nặng hạt!

Lý Phù kinh nghi đi hướng cửa thành, thấy đâu đâu cũng có bóng dáng Thiết Giáp Vệ đôn đáo bôn tẩu.

Đúng lúc này trên tường thành đi lên một tên giáp sĩ cao lớn, mở miệng ong ong: “ Yêu thú đại quân tấn công! Tất cả mọi người chỉ cần có thể hành động mau chóng lên tường thành, người trái lệnh chém không cần hỏi!

Không ngờ tin đồn lại là thật, yêu thú thật sự tấn công Bồi Tiến Thanh làm cho lòng người bàng hoàng, trên đường xôn xao hỗn loạn.

Yêu thú cùng tu sĩ xưa nay đừng nói là hợp, chính là vừa gặp liền đánh nhau sống chết. Bồi Tiên Thành bị yêu thú tấn công cũng không phải lần một lần hai cho nên chúng tu tiên giả cũng không quá rối loạn, từng tốp người đủ loại tâm trạng dưới sự giám sát của Thiết Giáo Vệ đi lên tường thành.

Một tên Thiết Giáp Vệ tu vi luyện khí trung kỳ, một thân sát khi ngưng thực như nước dùng trường thương chỉ chỉ Lý Phù, trong mắt hàn quang lấp loé. Lý Phù bị nhìn một cái chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, ngoan ngoãn đi theo đoàn người đi lên tường thành.

Yêu thú công thành đã không phải là chuyện một hai người, chỉ cần thành phá thì toàn thành tu tiên giả đừng mong một mống trốn thoát. Chỉ có thể trách bọn hắn tin tức không đủ linh thông, lại ở trong thanh lúc đại quân yêu thú công thành.

Lý Phù thân bất do kỷ tiến lên tường thành nhưng không quá kinh hoảng, hắn rõ ràng yêu thú tấn công cũng không có nghĩa nắm chắc cái chết. Thứ nhất Bồi Tiên Thành sừng sững mấy trăm năm, chưa từng nghe nói có yêu thú tiến vào một bước. Hơn nữa mỗi lần thú triều trôi qua đều để lại trăm ngàn thi thể yêu thú, đây chính là linh thạch a, người tham gia chiến trận đều có phần.

Hiển nhiên tiên thành đã sơm có chuẩn bị, đám tu tiên giả được điều động đâu vào đấy. Lý Phù được phân tới một đoạn tường thành, nhiệm vụ của hắn chính là tiêu diệt bấy kỳ con yêu thú nào tiếp cận.

Thực sự thì Lý Phù vẫn chưa thật sự đấu pháp bao giờ, thường ngày cùng lắm là luyện tập với gia gia. Hắn ngược lại giống như hoa trong lồng kính, đối diện với cục diện này trong lòng không nhịn được mà sợ hãi.

Tường thành làm từ đá hoa cương, bên trên khắc kiên cố thần văn, đứng bên trên phóng mắt có thể thấy trăm dặm quanh đó, xa tít tắp có thể thấy Hồng hà cuồn cuộn. Trước mắt đám người Lý Phù là một mảnh bình nguyên xanh ngắt, yêu thú như dòng lũ đen đang từ từ tiếp cận. Có hổ báo cáo chồn tới chim muôn vạn thú, hình thù kỳ quá, to nhỏ không điều, nhìn như bầy ma loạn vũ.

Đại quân chưa tới nhưng khí thế tới trước, đất đai rung lên từng đợt, ngàn vạn tiếng bước chân như bóp thẳng vào trái tim mấy ngàn tu tiên giả thủ thành. Lý Phù trong lòng chợt thấy vô lực, tay chân cũng không còn sức.

“ Nghịch tặc to gan! Dám tới Bồi Tiên Thành ta thì cũng đừng nghĩ tới về!” Tiếng hét như thép cắt xuyên không gian, vang vọng thiên địa không dứt. Từ bên trên tương thành bay lên một tia lôi quang sáng rực, bên trong là một lão giả tiên phong đạo cốt, đây chính là Chí Lôi Chân Nhân danh tiếng vang xa.

Chí Lôi Chân Nhân hai chân dẫm không, mắt sáng như điện, đối diện với đại quân yêu thú đông nghịt nhưng không chút yếu thế. Rồi lão một tay chỉ thiên một tay chỉ địa, miệng gầm gừ: “ Lôi phạt!”

Ầm!......

Bầu trời bên trên Bồi Tiên Thành vốn bị mây trắng phủ kín, đây là do trận pháp thủ thành biến hoá thành. Giờ khắc này mây trắng hoá đen, lôi điện buôn tẩu, tiếng sấm rền không dứt. Tưạ như một người nói ra lại lay động cả thiện địa hưởng ứng.

Xoạt! Xoat!

Chớp rơi như mưa, từng tia sét sáng rực mang theo năng lượng huỷ thiên diệt địa hướng đàn thú thẳng tắp đánh xuống.

Bình Luận (0)
Comment