Trương thị ở trước mặt Liễu thị vẫn luôn có một loại cảm giác đắc ý khó tả.
Khi còn trẻ bởi vì hai nhà gần nhau, tuy không tính gia đình giàu có nhưng cũng thuộc dạng khá giả cho nên vẫn thường cùng nhau chơi đùa.
Liễu thị ở lúc ấy có vẻ khá xuất sắc dù là bộ dáng hay là phẩm tính đều là tốt nhất trong số các nàng.
Sau khi xuất giá, ngoại trừ Liễu thị chọn một nhà khá giả bình thường ra thì còn lại đều gả cho tú tài, thư sinh hoặc hương thân phú hào.
Các nàng lúc ấy đều lén cười Liễu thị tầm mắt thấp, Kỳ gia có cái gì tốt cơ chứ?
Bất quá chỉ là một kẻ trong nhà có chút đồng ruộng tiểu địa chủ thôi, tuy nói trong nhà không có tông thân quản thúc, nhưng là cũng không ai giúp đỡ. Nếu nói có tiền đồ còn phải kể tới thư sinh có thể thi khoa cử hoặc thương nhân có thể kiếm tiền tất cả so với Kỳ gia đều tốt hơn.
Lúc ấy Trương thị cũng là cười Liễu thị, ai ngờ không quá hai năm liền cười không nổi nữa.
Những người đó gả cho thương nhân, nếu nhà chồng không phát đạt khó tránh khỏi trong lòng khó chịu, nếu phát đạt thì không ít người phải ngậm đắng nuốt cay nhìn tướng công cưới thiếp nạp tiểu.
Đến nỗi mấy người gả cho thư sinh, giả sử người đó thi mãi không trúng cử, một cái vai không thể gánh tay không thể xách văn nhược thư sinh chỉ sợ còn cần nương tử nhà mình kiếm tiền nuôi dưỡng, ngày tháng trôi qua thanh bần là bình thường. Nếu lỡ trúng cử thì lại càng phiền toái, lúc mới làm quan thì còn đỡ, nếu mà làm vài năm rồi thì mấy ai còn để tâm đến người vợ già ở nhà nữa chứ?
Ngày tháng trôi qua trong lòng các nàng đều phát hiện ra Liễu thị trôi qua mỗi ngày thoải mái như thế nào.
Trương thị không ít lần thầm ghen ghét Liễu thị, bà ta cảm thấy có cái gì tốt đều là nàng chiếm.
Khi bản thân mình cắn răng nhìn tướng công nạp thiếp thì Liễu thị thoải mái dễ chịu làm Kỳ gia phu nhân, ăn uống không lo không hề phiền lòng chuyện này.
Bên này mình nhìn thiếp thất sinh một đứa rồi lại một đứa nhi tử thì bên kia Liễu thị có ba đứa con trai, Kỳ phụ thành thật bổn phận cùng nàng tôn trọng nhau như khách, đừng nói thiếp thất, ngay cả kỹ viện đều chưa từng đi.
Bất quá Trương thị sau đó lại thoải mái bởi vì lão nhị Kỳ gia thân mình không tốt.
Kỳ Vân thân mình không tốt là có tiếng, từ khi sinh ra đã vậy, còn chưa uống sữa đã phải uống thuốc, cho dù so với hài tử khác sớm thông tuệ nhưng cái thân mình rách nát kia nhìn là biết không sống được mấy năm.
Đối với Liễu thị mà nói, đây là khổ sở duy nhất trong chuỗi ngày sinh hoạt hạnh phúc của mình. Liễu thị tuy rằng chưa từng thật sự cưng quá ai nhưng bà vì Kỳ Vân mà lễ Phật, vì Kỳ Vân tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc, làm tất cả những việc mà một người làm mẹ có thể làm được.
Vậy mà sự đau khổ của bà lại thành niềm vui cho kẻ khác.
Trương thị kỳ thật cũng từng thương hại bà chỉ là lòng đồng tình chung quy không thể so sánh với lòng đố kỵ. Trong nhà bà ta, tiểu thiếp càng minh diễm, bà ta lại càng đố kỵ Liễu thị, cũng liền luôn lấy Kỳ Vân ốm đau tới xát muối vào lòng Liễu thị.
Đây đã trở thành chuyện Trương thị thích làm nhất vào mỗi dịp cuối năm khi đi cầu phúc, chỉ cần nhìn thấy Liễu thị không vui thì bà ta càng vui mừng.
Chẳng qua bình thường Liễu thị đại môn không ra nhị môn không tới, Trương thị cũng không thích tới cửa làm khách chi nên chỗ có thể gặp được Liễu thị cũng chỉ có chùa miếu.
Trương thị đã tới từ ba ngày trước chờ đến tận hôm nay.
Mà bà ta hỏi về Diệp Kiều, cũng là vì nghe nói Diệp Kiều nhà mẹ đẻ không ra gì, ngay cả của hồi môn đều không có, rõ ràng là một cô dâu xung hỉ không lên được mặt bàn.
Những lời này tuy rằng không có người nói trắng ra nhưng lén lút truyền tai nhau không ít.
Chỉ là sau đó có người nói, Kỳ gia giúp Diệp Kiều chống lưng, mọi chuyện đều có một phần của nàng ấy. Trương thị cũng không muốn tin tưởng, chỉ muốn nghe những kẻ đó nói Kỳ gia xui xẻo. Có như vậy bà ta mới có thể thoải mái vài phần, tự nhiên đối với tình hình gần đây của Kỳ Vân mắt điếc tai ngơ.
Trương thị vừa mới rồi chỉ nhìn đến con dâu cả Kỳ gia mà không nhìn thấy Diệp Kiều đang từ xa chậm chạp lại đây. Bà ta cảm thấy Liễu thị nhất định là ghét bỏ đứa con dâu xung hỉ này cho nên không mang theo nàng ra ngoài.
Như vậy càng tốt, càng ghét bỏ càng chứng tỏ không lên nổi mặt bàn, Trương thị tự nhiên sẽ muốn hỏi một câu.
Nào biết đâu rằng Liễu thị căn bản không sợ bà ta hỏi đến, thậm chí bà còn mong ba ta hỏi đến nữa kìa.
Liễu thị quay đầu nhìn Diệp Kiều nói: "Kiều Nương, lại đây."
Diệp Kiều lập tức tiến lên ngọt ngào cười: "Nương, người gọi con sao?"
Liễu thị gật gật đầu cũng không nói có chuyện gì mà chỉ liếc xéo Trương thị, chậm rì rì nói: "Đây là Kiều Nương, vừa qua khỏi cửa không lâu, ngươi hỏi nàng làm cái gì?"
Làm cái gì? Còn không phải là tưởng lấy nàng chọc tức ngươi sao!
Trương thị ở trong lòng nói như vậy chỉ là vẻ mặt tươi cười sắp không giữ nổi.
Bà ta vốn muốn chế nhạo Liễu thị, nói bà cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chỉ có thể dùng biện pháp xung hỉ cưới tới một cô con dâu bộ dạng không ra gì, nhưng Diệp Kiều chỉ mới vừa bước đến trước mặt bà ta thì Trương thị đã cảm thấy khí huyết dâng lên não.
Như thế này chỗ nào giống con nhà nghèo chứ? Nói là thiên kim tiểu thư nhà ai cũng là có người tin được ấy chứ!
Trương thị vừa nhìn đến Diệp Kiều nháy mắt liền á khẩu, ngậm miệng, hai mắt bà ta trợn trừng lên.
Diệp Kiều có tướng mạo xinh xắn, mặt mày thanh tú, môi đỏ căng mọng, đặc biệt sáng nay Kỳ Vân còn giúp nàng vẽ mi làm nàng nhìn lên càng thêm thần vận.
Trên người mặc một bộ đồ mới làm bằng vải sa tanh màu lam, kết hợp với áo choàng màu đỏ, phá lệ quý khí kiều tiếu.
Diệp Kiều đối với Liễu thị lại rất cung kính, nhìn lại ngoan ngoãn, nói chuyện cũng dễ nghe, mềm mại giòn giòn, nghe tiếng liền cảm thấy thoải mái.
Trương thị ở trong lòng thầm so sánh với cô con dâu suốt ngày dở quẻ ở nhà nhất thời cắn chặt răng cấm đến phát đau.
Nhưng Trương thị chưa từ bỏ ý định, lại tựa hồ quan tâm hỏi Liễu thị: "Không biết nhà ngươi Nhị Lang thân mình có tốt hơn chút nào không, trời lạnh rồi, cần phải coi chừng nhiều một chút, chớ có như là mấy năm trước hở một tí lại phải mời lang trung bốc thuốc."
Liễu thị không mở miệng mà chỉ nhìn Diệp Kiều liếc mắt một cái.
Tiểu nhân sâm cho rằng bà bà muốn để mình thay mặt trả lời nên nghĩ thầm cũng đúng, bình thường cùng tướng công sớm chiều ở chung là mình cho nên hiện tại nói chuyện cũng nên là mình mới đúng.
Vì thế, Diệp Kiều cười nhìn Trương thị nói: "Làm phiền phu nhân quan tâm, tướng công nhà ta hiện tại thân mình rất tốt, mong sao sang năm chúng ta mở cửa hàng mới tướng công có thể đi qua nhìn một cái."
Những lời này vừa nói xong, Liễu thị liền cười tủm tỉm còn Phương thị cũng không khỏi che miệng cười cười.
Kỳ thật hai người họ đều rõ ràng, Diệp Kiều nói là thật sự, tức phụ của Nhị Lang trước nay đều là có cái gì thì nói cái đó, cũng không có tâm tư lòng vòng lắt léo.
Thân mình Kỳ Vân đúng là đang chuyển biến tốt đẹp, cũng có bản lĩnh, có thể mở cửa hàng, có thể kiếm bạc, được những quản sự đó thậm chí còn xem nhị thiếu gia nhà mình như Thần Tài để cung phụng.
Nhưng mà sự thật lại thường mất lòng.
Hơn nữa có thể đem nhiều ý như vậy trong một câu nói, Liễu thị cảm thấy con dâu thứ hai nhà mình cũng đủ có bản lĩnh.
Quả nhiên, sắc mặt Trương thị lập tức trở nên khó coi.
Liễu thị không cần đoán cũng biết bà ta đang nghĩ cái gì.
Đến cái tuổi này rồi, con cháu đầy đủ. Năm tháng thanh xuân cũng đã bị thời gian vùi lấp, dù tài hoa vẫn còn nhưng cũng chẳng để làm gì. So đo với nhau bây giờ cũng chỉ còn vài thứ như thiếp thất có nghe lời hay không, nhi tử có hiếu thuận hay con dâu có vừa lòng không mà thôi..
Liễu thị chỉ muốn nói với Trương thị rằng nhà tôi không có thiếp thất, nhi tử tốt thật sự, con dâu lại càng tốt, sau này đừng ở trước mặt tôi mà khoe khoang nữa được không.
Chỉ là những lời này Liễu thị sẽ không tự mình nói ra, cãi nhau trước giờ đều là tự hạ thấp thân phận, cho dù là thôn phụ tầm thường cũng không dễ dàng chửi nhau ở bên đường huống hồ Liễu thị còn là phu nhân phú hộ thì càng không thích làm ra mấy cái thể loại mất mặt như thế này.
Liễu thị chỉ cần để Diệp Kiều đứng ở chỗ này nói một câu là đã có thể đem mặt của Trương thị đánh sưng vù!
Dù cho Liễu thị tâm tình như nước lặng rất nhiều năm, cũng không muốn cùng loại người như Trương thị so đo nhưng mà hiện giờ nhìn thấy Trương thị bị mình làm cho ngột ngạt đến mức sắc mặt đen thui thì trong lòng bà vẫn thoải mái rất nhiều, trên mặt cũng tươi hơn rất nhiều.
Con người ấy mà, chung quy có cái gì tức tối đều phải phát tiết ra bên ngoài, quả nhiên nhất chuyện sảng khoái nhất đó là giáp mặt vả mặt.
Trương thị nuốt không trôi cục tức này. Bà ta vốn muốn đến xem Liễu thị xấu mặt kết quả tự mình trở thành trò cười cho thiên hạ!
Bà ta vội vàng vội tìm một cái cớ rời đi, Liễu thị cũng không gọi bà ta lại mà chậm rãi xoay chuyển chuỗi ngọc trên tay, nhàn nhạt nói: "Người này chính là thích hạt nhọc lòng, đi rồi cũng không từ biệt, không lịch sự gì cả, hai người các con đừng có học theo đấy. Đi, chúng ta vào đi thôi."
Phương thị biết Liễu thị đang chế nhạo Trương thị nhưng không nói ra mà chỉ cười đuổi kịp, còn Diệp Kiều hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình vừa rồi làm chuyện gì kì lạ, tiểu nhân sâm bất quá là có cái gì nói cái đó. Nàng nhanh chân theo sau Liễu thị đi vào Đại Hùng Bảo Điện.
Năm vừa rồi Liễu thị quyên tiền dầu mè cho ngôi chùa này không ít, lúc này bọn họ tới liền có một tiểu sa di đi ra giúp đỡ xếp đệm hương bồ, để ống thẻ, cũng coi như gián tiếp nói cho Diệp Kiều biết nên làm cái gì.
Ví dụ như lúc vừa vào cửa phải đi cửa bên trái, nam nhân bước chân trái trước, nữ nhân bước chân phải, mọi việc theo quy củ, nếu không nói chắc chắn Diệp Kiều cái gì cũng không biết.
Nghe thì rườm rà, nhưng mà Diệp Kiều đều đi theo sau làm theo Liễu thị.
Nhưng dù sao Diệp Kiều cũng không giống Liễu thị, nàng đến đây chỉ là vì đi cùng Liễu thị, cũng coi như để tiểu nhân sâm trải nghiệm thành quả làm người của bản thân mình một chút chứ thật sự cũng không có gì để cầu nguyện.
Đối với tiểu nhân sâm mà nói, mỗi ngày trôi qua bây giờ đã có thể so sánh với cuộc sống của thần tiên.
Có ăn có uống, còn có tướng công bên cạnh, không còn phải dãi nắng dầm mưa còn phải ăn đất như trước nữa, hiện giờ nàng quả thực là đạt tới đỉnh cao cuộc sống của yêu tinh.
Nhưng mà rất nhanh Diệp Kiều liền nghĩ ra một việc để cầu nguyện.
Tiểu nhân sâm tiến lên vài bước nhẹ nhàng quỳ gối trên đệm hương bồ rồi học bộ dáng của Liễu thị chắp tay trước ngực.
Diệp Kiều nhắm mắt lại, ở trong lòng mặc niệm nguyện vọng của mình.
Nàng mỗi ngày trôi qua thực tốt, cũng không có gì nguyện vọng gì làm phiền Phật Tổ thực hiện.
Chỉ là, nàng muốn giúp tướng công cầu phúc, mong tướng công có thể tốt lên, sau này có thể vô bệnh vô tai, vô thương vô đau, sống lâu trăm tuổi.. Không, nếu có thể sống đến 150 tuổi mới tốt.
Nàng lại nói Kỳ Vân rất nhiều lời hay, đem Kỳ Vân khen hết lời dường như muốn nói cho Phật Tổ tin phục mới thôi, người nhìn một cái mà xem, hắn tốt như vậy, đương nhiên phải sống mạnh khỏe đúng không?
Chờ nàng đứng dậy tiểu sa di tính thời gian còn cảm thấy nữ Bồ Tát này có lẽ ước phải đến mười mấy cái nguyện vọng..
Sau đó Liễu thị, Phương thị và Diệp Kiều lần lượt cho chút tiền dầu mè, đợi hương tàn rồi cùng nhau xuống núi ngồi xe đi trở về.
Trong tay mỗi người đều cầm theo một cái bùa hộ mệnh.
Diệp Kiều tuy rằng không biết nguyện vọng của mình có thể làm Phật Tổ nghe được hay không nhưng lá bùa hộ mệnh này nàng vẫn cất cẩn thận chuẩn bị trở về bỏ vào cái túi lần trước có nhét tóc của nàng mà Kỳ Vân hay mang theo bên mình.
Lúc đi ngang qua thị trấn, xe ngựa lại vòng một vòng đến trước cửa hàng quần áo Liễu thị đặt may xiêm y.
Thật trùng hợp là cửa hàng này đúng là nơi lần trước Diệp Kiều mua chiếc áo lông cừu kia.
Chỉ là lúc trước người giúp Kỳ gia đo quần áo chính là nương tử của chưởng quầy, Lưu bà tử thường lui tới lại không ra cửa cùng cho nên lần đó làm cho chưởng quầy của cửa hàng không nhận ra nàng.
Lúc này nghe nương tử nhà mình nói lại, chưởng quầy liền biết đây là khách quý tới cửa, lời hay giống như không cần tiền tuôn ra không ngừng.
Đặc biệt là nói tới Diệp Kiều thì chưởng quầy hết lòng khen ngợi: "Phu nhân đúng là tìm được một cô con dâu tốt, lần trước đến chỗ tôi chọn cho nhị thiếu gia một chiếc áo lông cừu, vừa nhìn liền biết là tức phụ tốt, phu nhân có phúc khí."
Liễu thị vốn khá hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Diệp Kiều trước mặt Trương thị, hiện giờ nghe thấy vậy lại càng cao hứng, nhìn Diệp Kiều cũng càng ngày càng hiền lành.
Chờ đến khi ra cửa, Liễu thị còn nói với Diệp Kiều: "Nhị Lang hiện giờ cũng dư dả, ngươi cũng đừng quá tiết kiệm, nên tiêu thì cứ tiêu, chớ có giúp nó tiết kiệm bạc làm gì."
Diệp Kiều ngoan ngoãn gật đầu nói: "Con đều nghe nương, tướng công cũng bảo con tiêu tiền thoải mái, tiêu bao nhiêu chàng đều có thể kiếm."
Một câu này nói ra làm Liễu thị cực kì vui vẻ. Bà vỗ tay Diệp Kiều cảm thấy mình lần này thật là cưới được một cô nương vừa có phúc lại còn thẳng thắn về nhà.
Vài người cũng không trì hoãn quá lâu, cầm xiêm y liền lên xe ngựa rất nhanh đã biến mất ở chỗ ngoặt trên phố.
Nhưng cách đó không xa có một người nam nhân vẫn nhìn chăm chú chiếc xe ngựa vừa rời đi không chớp mắt.
Hắn vóc dáng rất cao, nhìn giống như người tập võ, mày rậm mắt to, nếu đặt ở trong đám người tất nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Chỉ là hắn vẫn luôn đứng ở chỗ tối nhìn qua, mẹ chồng nàng dâu ba người căn bản không chú ý.
"Diệp đề hạt, ngài nhìn cái gì vậy?" Tùy tùng đứng bên cạnh người nam nhân cũng nhìn qua theo.
Chỉ là xe ngựa đã đi xa, hiện tại có nhìn cũng không thấy cái gì.
Người nam nhân cao lớn cường tráng không trả lời, chỉ cau mày nghĩ, vừa rồi cô nương ăn mặc trang điểm giống phụ nhân kia vậy mà rất giống tiểu muội nhà mình?
Tiểu muội.. Không phải vẫn đang còn ở khuê phòng sao?