Diệp Bình Nhung đã mấy năm chưa được trải qua những ngày thanh nhàn.
Hắn vốn có tên là Diệp Đại Lang, con nhà nông thì thường đặt tên theo thứ tự trong nhà rồi thêm cái họ vào mà thôi.
Cái tên bây giờ của hắn cũng là sau khi tòng quân mới có. Bởi vì hắn lập công trên chiến trường, hơn nữa quyền cước công phu cũng không tồi nên được tướng quân nhìn trúng mới ban cho tên.
Ý tứ là chiến trường đại thắng, bình định nhung Khương.
Hiện giờ biên quan đại thắng, đại quân về triều, Diệp Bình Nhung cũng không cần mỗi ngày nghĩ đến chuyện mình sẽ chết như thế nào vào ngày mai nữa.
Lúc luận công hành thưởng, hắn được phong chức thất phẩm quan đề hạt.
Trên danh nghĩa bên ngoài hắn là đề hạt giáo đầu châu phủ nha môn nhưng thật ra là làm việc cho Tam hoàng tử Đoan Vương.
Hôm nay có thể tới thị trấn cũng là vì đi theo Đoan Vương.
Có thể tới nơi này Diệp Bình Nhung thực sự vui mừng, nơi này vốn cách Diệp gia không xa, Diệp Bình Nhung lâu rồi chưa trở về nhà, huống hồ mấy năm nay, hắn cũng không biết trong nhà hoàn cảnh như thế nào, đã sớm muốn trở về nhìn xem.
Làm hắn nhớ nhất là Diệp Nhị Lang cùng Diệp Kiều.
Chính là Diệp gia đã sớm thay đổi địa phương cư trú, Diệp Đại Lang lại vì phải bảo vệ Đoan Vương nên cũng không thể bại lộ hành tung, không có biện pháp hỏi thăm, trong lúc nhất thời vậy mà không tìm được nhà.
Nhưng không ngờ từ xa hắn lại trông thấy một người phụ nhân khá giống tiểu muội đang lên xe ngựa.
Diệp Bình Nhung không khỏi thấp giọng nói: "Giống, quá giống."
Lưu Vinh vẫn luôn đi theo hắn hỏi: "Đề hạt, cái gì giống?"
Diệp Bình Nhung lại ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc xe ngựa đã không còn bóng dáng nơi góc đường nói: "Vừa rồi người nọ cực kỳ giống muội muội nhà ta."
Lưu Vinh không chỉ một lần nghe thấy Diệp Bình Nhung nhắc đến đệ đệ muội muội của hắn. Chả là hai người trước kia là đồng đội trên chiến trường. Diệp Bình Nhung cương nghị quả quyết, giết địch không nháy mắt, nhìn vào liền có cảm giác tâm địa sắt đá nhưng mỗi khi nhắc tới đến đệ đệ muội muội nhà mình thì khuôn mặt sẽ trở nên ôn hòa.
Chỉ là Diệp Bình Nhung xuất thân là con nhà bần hàn, muội muội hắn sao lại ăn mặc phú quý ngồi trên xe ngựa được?
Lúc này, Diệp Bình Nhung lắc lắc đầu: "Sợ là ta nhận nhầm thôi, mấy năm không thấy, con gái mười tám thay đổi lớn, có khi không còn bộ dáng như lúc nhỏ nữa, lại nói nàng có lẽ chưa xuất giá mới phải."
Chỉ là nói tới đây Diệp Bình Nhung lại do dự.
Lưu Vinh thấy hắn thương cảm thì thấy mới mẻ, không khỏi nói: "Ngươi có lẽ ngày thường luôn tưởng niệm cho nên nhìn thấy một người lớn lên giống liền cảm thấy là lệnh muội."
Diệp Bình Nhung trầm mặc gật gật đầu.
Lưu Vinh nhìn hắn, đề nghị nói: "Diệp đề hạt, ngươi bây giờ mọi thời khắc đều canh giữ ở bên người Vương gia, chi bằng làm ta giúp ngươi thám thính địa chỉ nhà ngươi hiện giờ được không? Ngươi lần trước có nói nhà ngươi thay đổi địa chỉ, có thể tới chỗ huyện quan ở đây xem có sổ sách ghi chép lại không."
Diệp Bình Nhung lắc đầu: "Không thể, Vương gia nhiều lần bí mật ra ngoài, nếu là chúng ta đi điều tra, khó tránh khỏi lộ hành tung."
Lưu Vinh khẽ rùng mình.
Hắn tuy rằng không biết Đoan Vương vì sao muốn rời xa kinh thành nhưng mà hiện giờ Thánh Thượng tuổi cao, lại chưa lập trữ, từ xưa đoạt đích đều vô cùng thảm thiết, Đoan Vương lần này đi ra ngoài đã dặn dò bọn họ là tránh người khác, hết thảy tự nhiên cẩn thận.
Vạn nhất bị những người khác biết Đoan Vương tự mình rời kinh, chỉ sợ lại xảy là một gió tanh mưa máu.
May mắn đươc đề hạt nhắc nhở, bằng không nếu hắn làm chậm trễ chuyện của Đoan Vương thì có ba cái đầu đều không đủ chém.
Bất quá Lưu Vinh xoay chuyển tròng mắt lại nói: "Bên kia cho người đi lén hỏi thăm một chút xem quanh đây có ai họ Diệp, huynh tẩu mang theo muội muội là được, có lẽ cũng sẽ không quá khó tra ra."
Diệp Bình Nhung thoáng suy nghĩ liền gật đầu: "Chớ có để lộ hành tung, hết thảy cẩn thận, nếu tra không ra cũng không quan trọng, tất cả lấy Vương gia làm đầu."
Lưu Vinh cười đáp lại: "Diệp đề hạt yên tâm." Lúc này, Lưu Vinh dùng khuỷu tay huých nhẹ Diệp Bình Nhung: "Vương gia từ tửu lầu ra rồi."
Diệp Bình Nhung đứng dậy, cùng hắn đi theo phía sau một công tử mặc áo xanh rất nhanh đã biến mất ở trong đám người.
Đang bị Diệp Bình Nhung nhắc mãi - Diệp Kiều lúc này đã xuống xe ngựa trở về nhà đi thư phòng thăm Kỳ Vân.
Tiểu Tố cũng đi theo Diệp Kiều đến thư phòng nhưng lại phát hiện nhị thiếu nãi nãi không đi vào mà thật cẩn thận đứng ở cửa sổ mãi không nhúc nhích.
Cái này làm Tiểu Tố có khó hiểu, không khỏi đi qua hỏi: "Nhị thiếu nãi nãi, sao không đi vào?"
Diệp Kiều nhìn nàng khoa tay múa chân thủ thế "Nhỏ giọng chút", rồi sau đó nhỏ tiếng nói: "Tướng công nói hôm nay cả ngày đều có chuyện ở cửa hàng muốn thương lượng, lúc này hẳn là đang cùng Tống quản sự nói chuyện, ta ở đây nghe tiếng của chàng một chút, biết chàng không có việc gì là an tâm rồi, nếu đi vào hơn phân nửa là lại quấy rầy hắn."
Tiểu Tố khó hiểu: "Sao lại quấy rầy?"
Diệp Kiều nghiêm trang nói: "Nếu tướng công nhìn thấy ta tới hơn phân nửa chính là muốn cùng ta nói chuyện, còn phải giúp ta kêu điểm tâm, thường xuyên qua lại mất thời gian quá nhiều."
Tiểu Tố nghĩ nghĩ thấy cũng đúng nên lập tức có chút tán đồng: "Nhị thiếu nãi nãi nói đúng, hình như chính là như vậy."
Tiểu nhân sâm chân thành nói: "Rốt cuộc tướng công thích ta như vậy, ta cũng không muốn làm chàng quá mệt nhọc"
Chỉ là hai người cũng không biết, dù cho cửa sổ đóng lại, nhưng các nàng nói cái gì thì người bên trong cũng nghe rõ ràng rành mạch.
Án thư liền ở bên cạnh cửa sổ, từ góc độ của Kỳ Vân và Tống quản sự, có thể rõ ràng nhìn thấy bóng dáng hai người in trên cửa sổ, mà hai người nói chuyện cũng vừa vặn lọt vào tai bọn họ.
Tống quản sự nỗ lực nín cười, làm chính mình có vẻ bình tĩnh nhưng mà lúc nghe thấy Diệp Kiều thản nhiên tỏ vẻ Kỳ Vân thích nàng thì Tống quản sự rốt cuộc không nhịn được nữa chỉ có thể đưa tay che miệng.
Ông ta cũng không nghĩ tới mình một đống tuổi rồi vậy mà còn có một ngày không đứng đắn như vậy
Còn Kỳ Vân lại cố gắng xụ mặt, tự nói với chính mình, không được cười, không được cười, không thể làm Kiều Nương biết mình nghe thấy hết được.
Chỉ là càng là chịu đựng thì càng nghe thấy rõ ràng.
Nhưng Kỳ Vân cùng Tống quản sự không giống nhau, Tống quản sự có chút tâm tư xem náo nhiệt còn Kỳ Vân thì nửa phần quẫn bách đều không có, ngược lại có loại cảm xúc ngọt ngào khó tả.
Nương tử thích hắn, không chỉ ở trước mặt hắn nói thích hắn, mà còn ở nơi hắn không có mặt thẳng thắn như vậy, mỗi chữ nói ra đều như đang nói đến tâm sự của Kỳ Vân.
Hơn nữa Diệp Kiều nói không sai, Kỳ Vân xác thật thích nàng, thích tới tận tâm khảm.
Đây chính là nương tử nhà mình, hắn không thích nàng còn có thể thích ai?
Bất quá Kỳ Vân cuối cùng còn nhớ mục đích Diệp Kiều lại đây cho nên ho nhẹ một tiếng, thanh âm trước sau như một trầm thấp vững vàng: "Tống quản sự, về chuyện sang năm mở cửa hàng mới, ta đã vòng mấy đoạn đường, ngươi đi xem đi."
Tống quản sự rất muốn nói, chuyện này rõ ràng vừa mới thảo luận qua, bất quá lão tiên sinh vẫn rất có ánh mắt lên tiếng trả lời nhưng cũng không hề nhúc nhích..
Quả nhiên, bên ngoài Diệp Kiều nghe được giọng Kỳ Vân liền thật cẩn thận rời đi.
Cố tình cửa sổ phản chiếu ra thân ảnh của nàng, dù cẩn thận thế nào đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đợi nàng rời đi Kỳ Vân mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền thấy Tống quản sự đứng dậy, chắp tay: "Chúc mừng nhị thiếu gia, cầm sắt hòa minh, thần tiên quyến lữ."
Kỳ Vân nghe xong lời này nửa điểm ngượng ngùng đều không có, ngược lại vô cùng thản nhiên gật gật đầu: "Đa tạ Tống quản sự, ta cùng Kiều Nương chi gian nên là như thế."
Tống quản sự cười rộ lên, nói thực lòng: "Gia trạch hòa thuận mới có thể vạn sự an bình, tiền vô như nước."
Đây là lời nói cát lợi cũng là lời thật lòng.
Trên thương trường kẻ có tiền không ít, nhưng là thật sự có thể lâu dài, cơ bản đều là gia trạch an bình.
Nhị thiếu gia có bản lĩnh không giả, chỉ là Tống quản sự nhìn ra được Kỳ Vân cùng Diệp Kiều quan hệ thắm thiết, như vậy chủ nhân phẩm hạnh như vậy mới có thể làm người yên tâm.
Kỳ Vân nghe vậy cười cười, bảo Tống quản sự ngồi xuống rồi hai người lại một lần nữa nói đến chuyện khác.
Mà Diệp Kiều rất nhanh đã trở về tới sân của Liễu thị, chuẩn bị đem những chuyện hôm nay chưa làm được bù đắp lại.
Gần đây nàng thường đến chỗ Liễu thị, không giống như lúc trước chỉ ngồi một lát rồi đi, mà là sẽ cùng Lưu bà tử học cách dùng phấn mặt son môi.
Chỉ là hôm nay, Diệp Kiều có một chuyện khác.
Liễu thị tiếp đón nàng ngồi xuống, xoay chuỗi Phật châu trên tay, ôn thanh nói: "Kiều Nương, từ hôm nay ta sẽ dạy con làm như thế nào để quản gia."
Diệp Kiều nghe vậy, có chút nghi hoặc: "Nương, quản gia phải học cái gì?"
"Đó là một ít thủ đoạn trong quản lý gia trạch, con bây giờ chưa dùng tới nhưng sau này cũng có ngày sẽ đụng đến."
Chuyện này thật sự cũng không phải do Kỳ Vân nhờ Liễu thị mà là bà coi trọng Diệp Kiều cho nên mới quyết định dạy cho nàng.
Bình thường chuyện quản gia đều được dạy khi cô nương còn ở nhà mẹ đẻ, nhà bá tánh bình thường tuy không so được với nhà quyền quý, giàu có nhưng cung không ít chuyện phải suy nghĩ vẹn toàn.
Tựa như ở Kỳ gia, Liễu thị ngoại trừ trong chuyện sinh hoạt phải chăm sóc Kỳ phụ cùng ba nhi tử, còn cần coi sóc chuyện hậu trạch.
Kỳ gia không có thuê quản gia vì dùng người ngoài tới quản lý công việc trong nhà chung quy không yên tâm, huống hồ quản gia tốt cũng không dễ tìm, đủ loại chuyện đều dựa vào người trong nhà.
Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, mà chuyện Liễu thị thường phải nhọc lòng có khi cũng không ít hơn Kỳ phụ.
Đủ loại sự tình thượng vàng hạ cám, đều phải để Liễu thị xem qua mới được.
Trước khi Phương thị gả vào có học qua mấy cái này nhưng Diệp Kiều thì chưa, Liễu thị không cần nghĩ cũng biết Diệp gia không có ai dạy nàng.
Hôm nay Diệp Kiều làm Liễu thị tăng thể diện, hơn nữa bà nghĩ Nhị Lang sinh ý càng làm càng lớn, tương lai Nhị Lang có tiền đồ, Kiều Nương cũng sẽ không ở mãi hậu trạch, không thể thiếu chuyện cần ra ngoài cho nên những việc này liền phải dạy nàng học mới được.
Bất quá học quản gia còn phải học quy củ, sợ là phải nếm chút khổ sở, Liễu thị liền nói: "Học nhiều chuyện đối nhân xử thế vô luận đối với con hay là đối với Nhị Lang về sau đều là có lợi, bất quá nếu là con chưa muốn chịu khổ thì quy củ có thể nói sau."
Diệp Kiều cũng không cự tuyệt, thậm chí khá tích cực đồng ý: "Nương, con không sợ chịu khổ."
Tiểu nhân sâm vẫn luôn là người chăm chỉ nỗ lực để làm người, huống hồ Liễu thị nói là sau nàu còn có thể giúp đỡ Kỳ Vân nên nàng liền càng có động lực.
Tướng công đối tốt với nàng, nàng tự nhiên cũng muốn đối với tướng công thật tốt, nương đều nói hữu dụng, vậy nhất định là hữu dụng.
Liễu thị thấy nàng như vậy liền cười tươi, khá là vui mừng vì thái độ của Diệp Kiều, bà âm thầm gật đầu.
Đang nói chuyện thì Lưu bà tử đi tới nói với Liễu thị: "Tam thiếu gia được nghỉ, đã về tới cửa."
Liễu thị gật đầu nhưng bà phát hiện sắc mặt Lưu bà tử có chút khác thường nên nhíu mày: "Ngươi chừng nào thì học được kiểu nói chuyện giấu giấu diếm diếm ta vậy?"
Lưu bà tử lập tức cúi đầu nói: "Tam thiếu gia đã trở về, chỉ là hình như cánh tay bị thương.."
"Cái gì?"