Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 72

Lạc Tĩnh Dực vẫn luôn cho rằng tình cảm Trần Cách dành cho mình trước sau đều là tình yêu, từ lúc vô tình nghe được Trần Cách ở trước mặt mọi người thổ lộ cho đến mãi hôm nay, Lạc Tĩnh Dực chưa từng hoài nghi tính chân thực của việc này.

Chưa từng hoài nghi rằng mình chỉ nghe nửa câu sau, xuyên tạc ý tứ Trần Cách.

Khi đó Trần Cách đối với mình đơn giản là ngưỡng mộ, là loại ngưỡng mộ của fan dành cho thần tượng, vậy mà Lạc Tĩnh Dực lại tự mình định đoạt, còn chủ động cùng Trần Cách thân mật.

Nói không chừng Trần Cách là bị chính mình bẻ cong.

Quá nực cười, Lạc Tĩnh Dực đời này chưa từng làm ra chuyện gì nực cười tới như vậy.

Thật ra Lạc Tĩnh Dực không có khả năng biết chuyện này. Nếu không phải gần đây nàng vẫn luôn ngâm mình trên mạng tìm đọc bình luận đánh giá và để ý quan sát tình hình doanh thu, phỏng chừng sẽ không bao giờ phát hiện.

Hai tiếng trước, Lạc Tĩnh Dực dùng acc clone lướt weibo, vô tình trông thấy bài đăng trong trạm fan cuả Tống Như Ngữ nổi lên. Tài khoản này Lạc Tĩnh Dực có theo dõi từ khóa Tống Như Ngữ, để ý xem cô ta có lại giở trò quỷ gì với Trần Cách nữa hay không.

Trạm fan của Tống Như Ngữ đang có thành viên chiến nhau với fan mấy nhà khác. Nguyên bản loại chuyện nhàm chán này Lạc Tĩnh Dực sẽ không thèm để ý mà lập tức lướt qua, nhưng đang lướt thì bỗng dưng ký tự viết tắt CG đột nhiên đập vào mắt.

Trước kia nhắc tới CG Lạc Tĩnh Dực sẽ liên tưởng tới hiệu ứng đồ họa (Computer Graphics) đầu tiên, nhưng hiện tại khi nhìn thấy hai chữ cái này sẽ mặc định là Trần Cách, đặc biệt là lúc lướt weibo. (Mình tra trong mấy trang web cung cấp tên họ tiếng Trung thì Trần Cách là , còn Lạc Tĩnh Dực là phiên âm hai người lần lượt là và . Mình cũng khum biết nữa cái này mình tra đại thôi, được cái mấy cái chữ cái đầu thì cũng khớp với viết tắt Ninh Viễn dùng mấy chương trước =))))) với lại thảy vô gg dịch thấy đọc cũng êm tai lắm =)))) Thỉnh cao nhân biết tiếng Trung sửa giúp.

Edit: mình hỏi được cô giáo dạy tiếng Trung rồi, cô bảo Trần Cách viết đúng  còn tên tiếng Trung kia như mình tìm phiên âm là Nhạc Tỉnh Dực ủa =))

Lạc Tĩnh Dực kéo màn hình quay ngược trở về tìm bình luận đó.

【...... Cho nên chỉ vì vuột miệng nói một câu không suy nghĩ đã bị chụp mũ đúng không? Ai ở trước mặt bằng hữu mà chẳng bàn bát quái? Không phải CG cũng lôi chuyện cá nhân ra tâm sự hay sao, sao không ai lên án đi? Lại nói, nếu Tô Phóng là đồng tính, hẳn là xứng đáng bị phong sát, Tống Như Ngữ chỉ đơn giản là nói đúng sự thật. Nếu không phải, vậy chẳng phải đầu óc các ngươi có bệnh sao, giống như chó điên đuổi theo kiếm chuyện lâu như vậy?"】

Lạc Tĩnh Dực nhìn thử đống comment đối qua đáp lại bên trên, phát hiện người này là fan Tống Như Ngữ, đang cùng fan Tiền Vũ cãi nhau. Kỳ thật luận điểm cũng hơi đáng cân nhắc, nhưng mà bởi vì đơn phương độc mã, dễ dàng bị khí thế bên kia nghiền nát, tức đến nghẹn cuống họng.

Bên dưới có người tự nhận mình tối cổ, cầu xin phổ cập kiến thức khoa học xem rốt cuộc sao lại cãi nhau, có người tốt bụng quăng cho một cái đường link, bảo rằng nguồn cơn bắt đầu từ đây.

Trần Cách nói cái gì tâm sự cái gì? Lạc Tĩnh Dực tò mò không thôi, vì thế quyết định truy tới cùng.

Bấm vào đường link xong, hiện ra clip cùng caption dài dằng dặc, Lạc Tĩnh Dực không đọc kỹ, đại khái là Tống Như Ngữ và Tiền Vũ cùng tham gia một cái hoạt động tuyên truyền. Tống Như Ngữ chào hỏi nhưng Tiền Vũ ngó lơ. Fan Tống Như Ngữ cay mắt nhảy vào trào phúng, thế là cả hội nhà Tiền Vũ phá cửa xông tới. Fan Tiền Vũ lập luận từ trước đến nay Tống Như Ngữ ngu xuẩn không biết lựa lời, nơi nơi nói hươu nói vượn khiến Tiền Vũ chán ghét, cũng không biết làm sao có được clip hậu trường của "Chúng ta hướng về nông thôn sinh hoạt" quăng lên làm bằng chứng. Lạc Tĩnh Dực mở clip, một đám người ngồi vây trong phòng khách nói chuyện phiếm, góc quay này hẳn là từ camera đặt trên tường. Có vẻ không ai phát hiện camera chưa tắt, nên nội dung thực tùy tiện, chuyện này xọ chuyện kia.

Còn chưa nghe được Tống Như Ngữ nói Tô Phóng là lesbian, diss Vũ Gánh là bitch, Lạc Tĩnh Dực đã thấy Trần Cách mở miệng.

Sắc mặt Lạc Tĩnh Dực càng ngày càng ngưng trọng theo từng lời Trần Cách nói.

Lời thổ lộ mà mình tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ gì, nghe xong tâm tình còn rất tốt hóa ra chỉ nghe thấy phân nửa??

"......Lạc lão sư đối với ta mà nói, có điểm giống như mẹ hiền lại vừa có điểm giống như ngọn hải đăng dẫn dắt ......"

Hải đăng???

Mẹ hiền???

Thì ra câu"...Ta thích nàng đã thật lâu thật lâu, không ai có thể thay thế vị trí Lạc lão sư trong lòng ta" lớn mật kia, còn có một đoạn đáng chết phía trước!

Lạc Tĩnh Dực buông thõng điện thoại xuống, thất thần nhìn lên trần nhà.

Bao lâu nay vẫn luôn hiểu lầm, khi đó tình cảm Trần Cách đối với nàng căn bản không phải là tình yêu.

Vốn tưởng rằng việc làm của mình là để đáp lại tình cảm của Trần Cách, nào có ngờ lại tự biến bản thân thành kẻ cầm cưa, chủ động tiếp cận, trêu chọc, thậm chí câu dẫn......

Lạc Tĩnh Dực bình sinh chưa từng trải qua chuyện gì mất mặt tới như vậy, cảm giác hổ thẹn nhanh chóng lan ra nhuộm đỏ người Lạc Tĩnh Dực từ đầu tới chân.

Đổi thành người khác có lẽ sẽ không phản ứng tới nỗi như vậy, nhưng tính tự cao của Lạc Tĩnh Dực so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều.

Hồi tưởng lại từng hành động ngu xuẩn mình đã làm, Lạc Tĩnh Dực vô pháp bình tĩnh đối mặt Trần Cách.

......

Trần Cách quay trở lại xe, tay còn đút trong túi, mân mê chiếc hộp đựng nhẫn vẫn chưa có cơ hội đưa cho Lạc Tĩnh Dực, ngẩn người.

Lạc lão sư làm sao vậy? Vì sao lại hỏi ta chuyện kia?

Đúng là Trần Cách có nhiều lần biểu đạt sự yêu mến của mình dành cho Lạc lão sư ra bên ngoài, nhưng mà...... Lạc lão sư nghe thấy cái gì khiến nàng không hài lòng sao? Ngôn ngữ của ta có vấn đề? Hay là giận ta ở bên ngoài nói năng lung tung?

Đã biết tính tình Lạc lão sư không phải kiểu thích phô trương. Trần Cách trầm mặc nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân.

Hôm nay Trần Cách tự mình lái xe mà Bác Triển cung cấp qua đây, không cho trợ lý biết, cũng không mang vệ sĩ theo.

Nàng ngồi thừ sau vô lăng, đầu óc lặp đi lặp lại cảnh tượng ở trước cửa nhà Lạc Tĩnh Dực ban nãy.

Nhớ lại mặt Lạc lão sư không một biểu tình, Trần Cách liền sợ hãi.

Vẫn là tạm thời đừng nên làm phiền Lạc lão sư đi, chờ nàng nguôi giận một chút, nhìn thấy mình không còn cảm thấy phiền chán nữa, lại tìm cách dỗ dành nào hợp lý, xem ra như vậy hiệu quả hơn.

Trần Cách thở phù một hơi, tay đặt lên vô lăng chuẩn bị lái xe rời đi, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Trần Cách ngẩng đầu lên. Là Lạc lão sư!

"Lạc lão sư ——!" Trần Cách lập tức xuống xe, vòng tới trước mặt Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực sờ sờ mặt Trần Cách. Nhìn nét mặt không một ý cười của Lạc Tĩnh Dực, Trần Cách im thin thít không dám cựa quậy.

"Sao mặt lại lạnh thế này?" Lạc Tĩnh Dực hỏi nàng.

"A...Đang là mùa đông mà"

"Không mở máy sưởi lên?"

"Có mở" Trần Cách nào dám nói là mình bị dọa đến nỗi máu không tuần hoàn, dẫn tới tay chân mặt mũi đều đông lạnh.

"Chỉ mặc mỗi cái áo gió mỏng như vậy đã dám chạy ra giữa trời mùa đông, thật là..." Lạc Tĩnh Dực lôi trong túi ra một bình nước trái cây dán lên mặt Trần Cách, hơi ấm lập tức lan tỏa. Trần Cách tiếp lấy, lăn tới lăn lui trên má.

"Doanh thu cán mốc 3 tỷ, sang năm hẳn sẽ nhận được một loạt đề cử, nói không chừng còn có cả đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Kê. Chúc mừng a" Lạc Tĩnh Dực giống như sợ cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc, ngẫu nhiên tìm một đề tài để duy trì.

Trần Cách trước giờ chưa từng thấy qua bộ dạng Lạc lão sư mất tự nhiên như vậy.

Giống như chủ nhân phát giác mình khi dễ tiểu sủng vật trong nhà hơi quá, hối hận muốn tìm cách xin lỗi, lại bởi vì thẹn mà nói không được lời gì dễ nghe, chỉ biết sờ sờ đầu tiểu sủng vật nói gần nói xa.

"Ta đối với giải thưởng không nuôi dã tâm, quay thêm được tác phẩm chất lượng rồi lại nói." Trần Cách hỏi Lạc Tĩnh Dực, "Bộ phim về án mạng Lệ thôn của Lạc lão sư tiến triển như thế nào rồi?"

"Tư bản đã tới cửa tìm, còn chủ động đề xuất với ta xem có thể giao vai nữ một cho ngươi không? Đại khái năm sau tiến tổ, lúc đó ngươi còn đương kỳ chứ?."

"Có a!" Trần Cách tốc hành trả lời, "Chỉ cần là phim của Lạc lão sư, bất cứ lúc nào ta cũng có thể sắp xếp được thời gian!"

Lạc Tĩnh Dực nhàn nhạt cười: "Xem ra Bác Triển thật sự để người làm chủ"

"Ân, Lục tổng cố ý dặn dò Kỷ tỷ tôn trọng ý kiến của ta, hướng phát triển thế nào chủ yếu để ta tự mình quyết định, đương nhiên công ty cũng sẽ cung cấp chuyên gia tư vấn."

"Khá tốt. Chuyện này chúng ta tạm định như vậy đi, Phùng Duẫn Hâm lần này đảm nhiệm vị trí sản xuất, đến lúc đó Phùng Duẫn Hâm tự mình đến công ty ngươi thảo luận lịch trình"

"Được được!"

Lạc Tĩnh Dực cởϊ áσ khoác lông vũ ra, muốn giúp Trần Cách Trần Cách mặc vào.

"Ân? Ta không cần! Trên xe có máy sưởi mà Lạc lão sư!"

Đôi mắt Lạc Tĩnh Dực rũ xuống, thanh âm tự dưng có chút khàn khàn: "Đừng cự tuyệt ta."

Trần Cách: "......"

Nghe giọng nói thiếu sức sống của Lạc Tĩnh Dực, Trần Cách lập tức không nhúc nhích, để yên cho Lạc Tĩnh Dực giúp nàng.

Trần Cách bị bọc đến kín mít dưới hai tầng áo khoác, cánh tay buông xuống không thể để sát vào người vì vướng lớp áo dày chính giữa.

"Lạc lão sư, ngài làm sao vậy?" Trần Cách thanh thanh giọng hỏi nhỏ, "Có chuyện gì làm ngài khó nghĩ sao?"

Lạc Tĩnh Dực: "Ta tạm thời chưa muốn nói."

Xem ra quả thật là có phiền não......

Đây là yêu đương lo được lo mất trong truyền thuyết sao?

Chiếc cằm nhỏ nhắn cùng miệng của Trần Cách đều chôn trong áo khoác của Lạc Tĩnh Dực, mùi xạ hương trắng trong áo tràn ngập khoang mũi, làm nàng có loại ảo giác mình hoàn toàn được bảo bọc trong vòng tay Lạc Tĩnh Dực, xúc động đến ngân ngấn nước mắt.

Nghĩ đến Lạc lão sư cư nhiên sẽ vì mình mà lo được lo mất. Cho dù tâm trạng nàng đang không tốt, không đủ cao hứng nói ra phiền não của mình, nhưng vẫn quan tâm  mình mặc có đủ ấm không. Trần Cách trộm cảm thấy vui vẻ.

Lạc lão sư thật sự thích ta.

Trần Cách cũng thực nóng vội cũng thực đau lòng Lạc lão sư, nhưng Lạc lão sư nói nàng chưa muốn kể, cần thêm thời gian đơn độc tiêu hóa. Kiểu chữa lành này đích thực phù hợp cá tính Lạc lão sư.

Trần Cách dĩ nhiên tôn trọng quyết định của nàng.

"Không cần sốt ruột, vô luận là bao lâu, bất cứ khi nào ngài muốn nói, ta đều sẽ sẵn sàng nghe."

Trần Cách không xin phép Lạc Tĩnh Dực như mọi lần mà tiến tới trực tiếp vòng tay ôm lấy người trước mặt, ở trên môi Lạc Tĩnh Dực cọ cọ, giống như tiểu miêu cẩn thận liếm liếm chủ nhân.

Tay Lạc Tĩnh Dực giữ gáy Trần Cách, chủ động thâm nhập vào bên trong duy trì nụ hôn.

Hôm nay Trần Cách dĩ nhiên vẫn bị Lạc Tĩnh Dực dễ như trở bàn tay nắm bắt cảm xúc. Không cần đụng đến lỗ tai sờ nắn khi dễ, vậy mà Trần Cách sau một nụ hôn dài ánh mắt liền trở nên liêu phiêu, lỗ tai đỏ lựng.

Hai người đứng tựa đầu vào nhau, bầu không khí đang rất tốt, đột nhiên Lạc Tĩnh Dực hỏi nàng:

"Ngươi từ khi nào bắt đầu đối với ta động tâm?"

"...... Khi nào a.... Đại khái là khi còn quay "Ước nguyện vị thành niên", Lạc lão sư ở trong xe hướng dẫn ta nhập diễn"

Được rồi, Lạc Tĩnh Dực xác định, quả thật là mình hiểu lầm.

Lạc Tĩnh Dực nhắm mắt lại, thật sâu mà thở ra một hơi. Nếu sự tình đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời có thể nhẹ nhàng theo hơi thở tan biến trong không khí thì tốt rồi.

Trần Cách cũng theo đó ướm hỏi: "Vậy....Lạc lão sư thì sao? Ngài từ khi nào bắt đầu......"

Lạc Tĩnh Dực sờ sờ đầu nàng, ôn nhu mỉm cười: "So với ngươi sớm hơn."

.

Trần Cách về quê thăm mẹ mấy ngày, trở về sẽ phải đối mặt với một đống lịch trình dày đặc, thế nên chuyến này coi như tranh thủ thả lỏng đôi chút trước khi vào guồng. Ra đến sân bay còn bị tư sinh đuổi theo, cuối cùng vẫn phải để vệ sĩ và trợ lý ra tay, lịch sự chặn lại.

Mẹ và mẹ nuôi đều tới đón nàng, mẹ nàng rơm rớm, nói rằng cuối cùng cũng được thấy nữ nhi còn sống sờ sờ trở về.

"Cái gì sống sờ sờ?" Trần Cách ghét bỏ.

Mẹ nuôi giải thích: "Mẹ của con cả ngày ở nhà đều mở phim với mấy chương trình con tham gia lên xem, cách màn hình liên tục vuốt vuốt sờ sờ, còn than thở không biết bao giờ mới được trông thấy người thật. Màn hình tivi trong nhà bị bà già này sờ tới sạch bóng"

Mẹ Trần Cách dỗi: "Ai nha nói cái này làm gì! Tiểu Cách à, trưa cho mẹ đã chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, toàn là những món con thích ăn! Nhưng mà ...hình như diễn viên đối với vóc dáng quản lý đặc biệt nghiêm khắc, không thể ăn quá dầu mỡ phải không?"

Trần Cách trấn an: "Không có việc gì đâu mẹ, mẹ làm bao nhiêu con ăn bấy nhiêu. Cơ thể con trao đổi chất tốt, hơn nữa còn thường xuyên vận động, ăn mấy bát cơm thì có là gì, không sợ béo. Con cũng muốn ăn cơm mẹ nấu......"

Trần Cách kéo kéo cánh tay mụ mụ, mấy năm trời xa cách, giờ phút này cả nhà đoàn tụ hạnh phúc biết bao.

"Lớn đầu rồi còn thích làm nũng." Mụ mụ sờ sờ đầu nàng, Trần Cách bỗng nhiên liền nghĩ tới Lạc lão sư.

Lạc lão sư cũng thích vuốt ve ta như vậy.

Trần Cách nghĩ thầm, Lạc lão sư nói nàng thích ta trước cả khi ta thích nàng.

Thật vậy chăng?

Trần Cách ngẩn ra, cảm thấy xa lạ với chính mình. Có thể được Lạc lão sư yêu thích, phải là người ưu tú đến cỡ nào?

Ta là người đó sao......

Nãy giờ nói chuyện với mẹ tạm thời quên Lạc lão sư, bây giờ nhắc tới, phút chốc bao nhiêu nhớ nhung cứ thế nồng đậm tuôn trào. Hóa ra tiểu thuyết hay kịch bản miêu tả cũng không khoa trương, tưởng niệm bóng hình một người, thật sự có thể khiến cho trái tim cồn cào nhức nhối. Loại nhức nhối này phi thường rõ ràng, làm tiếng "yêu" vốn trừu tượng càng trở nên rõ rệt để hình dung.

Trần Cách không hù mẹ nàng, quét sạch một bàn đồ ăn không chừa cái gì, một phần cũng là vì đồ ăn quá ngon. Chưa kể hai vệ sĩ lần trợ lý đều được giữ lại dùng cơm, Trần Cách cùng hai người mẹ một hai đốc thúc khách đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà.

Lúc đang ăn cơm Trần Cách phát hiện, nhà mình thật sự quá xuống cấp, diện tích vết ố trên trần nhà so với mấy năm trước nàng trở về ăn tết loang rộng ra nhiều, vách tường rạn nứt, mà mụ mụ vẫn mặc quần áo cũ, cổ tay áo giặt tới phai màu.

Cơm nước xong Trần Cách dẫn mẹ vào trong phòng, hỏi số tài khoản ngân hàng của bà.

Mẹ nàng cảnh giác hỏi: "Làm gì a?"

"Con gửi mẹ bao lì xì."

"Mẹ không cần bao lì xì, tiền tiết kiệm đủ dùng rồi! Con vất vả cực nhọc mới kiếm được một ít tiền, đừng tiêu xài phung phí!"

"Cái này sao có thể tính là tiêu xài phung phí được. Mẹ yên tâm, chỉ là một chút tâm ý, trước giờ con phiêu bạt bên ngoài bao nhiêu năm còn chưa có cơ hội lo cho gia đình. Xem như đây là quà sinh nhật sớm được không?"

"Chắc không? Vậy chỉ được gửi một bao, phiên phiến tượng trưng là được."

"Chắc chắn chắc chắn"

Trần Cách vừa chuyển xong, điện thoại mẹ nàng lập tức thu được thông báo.

Một số không hai số không...... Sáu số không.

Sáu số không đằng sau số một!

Trần Cách nhìn mẹ mình đếm tới một trăm vạn đã run tay, cười như nắc nẻ ôm lấy bà.

"Cái đứa nhỏ này!! Gửi nhiều như vậy làm gì! Mẹ...này...làm sao bây giờ"

Trần Cách thấy mẹ lúng túng tới nói lắp, lại cười ầm lên.

"Gửi qua tài khoản của mẹ nhiều như vậy, con lấy gì mà tiêu a!"

"Mẹ yên tâm, con còn, sắp sửa còn nhận được hoa hồng doanh thu, chuẩn bị phát tài rồi. Hôm nay chưa tới hạn nhận lãi nên con chuyển trước từng này, ngày mai chúng ta trực tiếp đi ngân hàng rút về thêm." Trần Cách tựa đầu lên vai mẹ, "Con tính toán mua nhà ở Bắc Kinh, rước mẹ và mẹ hai lên ở cùng. Mẹ giúp con hỏi thăm ý kiến mẹ hai xem như thế nào, dù sao hiện tại con của mẹ hai cũng ở Thâm Quyến không về, người già ở một mình cô quạnh lắm. Dọn đến Bắc Kinh con có thể chiếu cố hai người. Hơn nữa......"

Trần Cách kéo cánh tay mụ mụ một chút: "Con muốn giới thiệu với mẹ một người ..."

Bình Luận (0)
Comment