Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 62

Editor: Rice

"Đừng như vậy..."

Mộ Tư Nguyệt cảm giác phi thường không được tự nhiên, lần trước, lần trước cô cùng anh, đó là đã hôn mê, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự nha.

"Mộ Tư Nguyệt, cô là vợ hợp pháp của tôi..." Tề Duệ hôn lên vành tai cô, giọng nói trầm thấp quấn quanh bên tai cô, giống như là mê hoặc cô.

Ba tháng, rốt cục mang thai ba tháng, cho rằng thật sự mỗi ngày đều ôm cô làm gối ôm mà không có nửa điểm cảm giác sao?!

Nếu như không phải ông nội cả ngày ở bên tai anh leng keng, anh đã sớm ăn, đêm nay không khí không tệ, nhìn rất thuận mắt, liền hiện tại bắt đầu không đành lòng!

"Tề Duệ, không cần, buông, buông tôi ra..."

Mộ Tư Nguyệt bị anh giày vò đến mềm nhũn, thanh âm nhẹ nhàng nghe vào trong tai nam nhân quả thực là trí mạng, Tề Duệ cảm thán mình cư nhiên cưới một cực phẩm, muốn cự tuyệt còn nghênh đón lòng người, chết tiệt.

Đáng tiếc, Tề Duệ sai rồi.

Mộ Tư Nguyệt sinh vật này tạm thời còn không biết chiêu thức cao cấp muốn cự tuyệt còn nghênh đón như vậy, cô chỉ là rất đơn thuần cự tuyệt mà thôi.

"Chân, chân bị chuột rút..." Mộ Tư Nguyệt cứng đờ thân thể, đáng thương nhìn chân phải của mình.

"Cái gì?"

"Tề Duệ đáng chết, cút đi, đừng đè tôi, chân tôi bị chuột rút nha!"

Tề Duệ mang theo khuôn mặt ửng hồng, hoàn toàn đen sâu xuống, mẹ nó, mang thai sao lại phiền toái như vậy!

Cả đêm, hai người đều vô cùng mệt mỏi, thân thể Mộ Tư Nguyệt không khỏe, cộng thêm còn phải đề phòng sói.

Cô nghiêm túc tự hỏi Tề Duệ có phải đã lâu không đi tìm tiểu tình nhân của anh hay không, cư nhiên nhào tới cô, tóm lại cô vẫn tương đối thích những ngày trước kia làm gối ôm, hiện tại bị ánh mắt Tề Duệ nhìn chằm chằm đều giống như bị anh nhìn chằm miếng thịt, đặc biệt vặn vẹo.

Mà Tề Duệ cả buổi tối cũng không ngủ ngon, thân thể luôn trung thành muốn ăn thịt cô như vậy, nhưng bộ dáng thảm thiết của Mộ Tư Nguyệt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp kia, nếu anh xuống tay lại giống như có chút hủy diệt nhân tính, một mực ở trong mâu thuẫn giãy dụa vượt qua.


Nhưng hai người đều không phát hiện, tâm tình vốn nặng nề ở nghĩa trang rất nhanh bị lãng quên, bóng đêm nồng đậm, ngoài cửa sổ vẫn tối đen như trước, Tề Duệ theo thói quen bốn giờ tỉnh lại.

Cũng không có lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn về phía thân thể mềm mại đang ngủ say, Mộ Tư Nguyệt nửa mặt vùi vào trong gối đầu, một đôi tay ôm chăn mềm mại, rất thoải mái dùng khuôn mặt cọ cọ, cô đưa lưng về phía anh ngủ, sườn mặt nhan sắc sạch sẽ thanh linh.

Không biết cô mơ gì, đôi môi cong cong mang theo nụ cười yếu ớt, cười rất thỏa mãn.

...Tại sao cô ấy luôn luôn cười hài lòng như vậy.

Tề Duệ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô có chút thất thần, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ chiếu vào một tia nắng ban mai, mới chậm rãi hoàn hồn.

Cư nhiên nhìn chằm chằm cô đến ngẩn người lâu như vậy, đáy lòng có chút tức giận lại có chút không được tự nhiên, cuối cùng từ trên giường đứng dậy hừ một tiếng, "Kết cấu đầu óc đơn giản. "

Khi Tề Duệ trở lại phòng ngủ lần nữa, đã là bảy giờ sáng.

"Mộ Tư Nguyệt, cô càng ngày càng hưởng thụ..."

Nếu là trước kia Mộ Tư Nguyệt nhất định sẽ từ trên giường hoảng sợ bật dậy, bất quá hiện tại, xoay người một cái, tiếp tục nằm sấp, rầu rĩ đáp một câu, "Phụ nữ mang thai đều tương đối buồn ngủ..."

"Cô chính là heo, đừng mang con tôi ra để trốn tránh..." Tề Duệ sải bước tiến lên, đưa tay kéo chăn, "Mau đứng lên ăn cơm, đừng để con tôi đói. "

"Không đói, tôi không muốn ăn sáng, Tề Duệ, tối hôm qua tôi ăn nhiều lắm, còn no lắm..." Thanh âm của cô vẫn có chút mơ hồ, hai tay ôm chặt chăn không chịu buông tay.

"Ăn quá no, không muốn ăn?" Tề Duệ dứt khoát ngồi ở bên giường, đưa tay nhéo nhéo vòng eo trắng nõn của cô, so với lúc cô vừa mới về nước da bọc xương quả thật cảm giác tốt hơn rất nhiều...

Bất quá Tề Duệ thấy cô nheo mắt lại, vẻ mặt thích ý, đáy lòng có chút khó chịu, nhất là tối hôm qua thế mà lại từ chối anh...

"Vậy cô rời giường nhìn tôi ăn xong, lại tiếp tục ngủ!"

"Sao anh lại có thể như vậy?" Mộ Tư Nguyệt oán giận.

"Tôi thế nào?" Tề Duệ tức giận hừ một tiếng, càng nghĩ càng khó chịu, "Nếu không phải nể mặt con của tôi, Mộ Tư Nguyệt cô đã bủn rủn ở trên giường không thể động đậy, xem cô còn thích ý như vậy được không! "


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tư Nguyệt đỏ lê, người này, sáng sớm đã nói những lời này, tám phần là t1nh trùng thượng não!

"Ừm, cô còn buồn ngủ sao?" Tề Duệ khó có được lòng tốt hỏi ngược lại một câu.

Mộ Tư Nguyệt trừng mắt nhìn anh, thật vô sỉ! Chính là không muốn tôi có thể nằm trên giường hưởng thụ phải không.

"Mộ Tư Nguyệt, sáng sớm dùng ánh mắt quyến rũ tôi? thẳng thắn mà nói, có phải cô đang chờ mong cái gì hay không..." Tề Duệ cùng cô ánh mắt giao nhau, không hiểu sao thân thể có chút nóng, thanh âm khàn khàn trầm thấp, cúi đầu đang muốn trêu chọc cô.

Tề Duệ thấy biểu tình nghẹn khuất này của cô, tâm tình không hiểu sao lại khoái trá, "Mộ Tư Nguyệt, có muốn tôi ôm cô xuống giường không? "

"Không cần..." Mộ Tư Nguyệt bị anh chọc tức giận đến mức nhanh chóng từ trên giường bò dậy.

Đáng ghét, tâm tình tốt thì khi dễ tôi, tâm tình không tốt liền làm cho tôi xui xẻo, vương bát đản, Mộ Tư Nguyệt vừa đánh răng vừa mắng Tề Duệ.

"Thiếu phu nhân, điện thoại của người."

Mộ Tư Nguyệt vừa ra khỏi phòng, người giúp việc liền có chút phức tạp nhìn cô, lập tức đưa cho cô một chiếc điện thoại.

Mộ Tư Nguyệt vừa mới nhận lấy điện thoại, còn chưa mở miệng, đầu dây bên kia chính là thanh âm bén nhọn, "Mộ Tư Nguyệt, cô hay lắm, cô cư nhiên dám quyến rũ anh rể của cô! "

"Cô không phải đã gả vào Tề gia sao? cư nhiên còn học người khác làm tiểu tam..."

Mộ Tư Nguyệt nghe thanh âm chua chát cay nghiệt của bá mẫu Hướng Văn, hoàn toàn không hiểu được, đang muốn hỏi ngược lại, lại nghe được điện thoại di động bên kia truyền đến tiếng bà Mộ chán ghét mắng to, "Giống người mẹ hồ ly tinh kia, không phải là cái dạng người tốt lành gì! "

Mộ Tư Nguyệt hít sâu một hơi, không nói một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại di động.

"Sáng sớm, không hiểu sao lại động kinh." Tay phải cô nắm chặt điện thoại di động, từng bước từng bước đi xuống lầu.

Cô còn chưa tới phòng ăn, nhưng cũng cảm giác được ánh mắt khác thường của quản gia và các hạ nhân Tề gia khác, Mộ Tư Nguyệt có chậm chạp như thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.


Đúng lúc này, lỗ tai truyền đến tin tức kênh giải trí, "Quý công tử thành phố A Quý đại thiếu gia, đoạn thời gian trước đột nhiên hủy bỏ tiệc đính hôn, chân tướng Quý thiếu gia bên ngoài có tân hoan, vị hôn thê mang kim thai cũng không thể thuận lợi gả vào Quý gia..."

Mộ Tư Nguyệt quay đầu nhìn về phía TV, con ngươi trong nháy mắt mở to, trên TV đặt một tấm hình, chính là ngày Quý Thần ở dưới sông lên bờ, cô đưa cho anh một ly nước khoáng, hai người vừa lúc ánh mắt đối diện nhau, khía cạnh khác nhìn lại thực rất mờ ám.

"Cái này..."

Mộ Tư Nguyệt nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào, ánh mắt bất giác nhìn về phía người đàn ông ngồi ngay ngắn bên kia phòng ăn, Tề Duệ giống như không nghe thấy bất kỳ tin tức gì, động tác vẫn tao nhã dùng cơm.

Nhưng Mộ Tư Nguyệt lúc này nhìn bóng lưng anh tuấn của anh, lại cảm thấy lúc này anh trầm mặc không nói càng làm cho cô sợ hãi, từng bước từng bước tiến lại gần anh.

"Tề Duệ, tôi..."

"Ngày hôm qua thất hẹn khiến tôi ở nghĩa trang chờ hơn nửa ngày, thì ra là vì gặp tình nhân cũ..." nhưng cô vừa định mở miệng, liền bị anh nhanh chóng cắt đứt, ngữ khí Tề Duệ mang theo cười nhạo nồng đậm.

"Không phải, hôm qua tôi nhận được điện thoại của dì Tương nên mới đi qua, Quý Thần vừa vặn ở đây..."

"Đó chính là duyên phận!" Thanh âm Tề Duệ lạnh như băng, buông cái nĩa trên tay xuống, xoay người ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

"Thế giới này chỉ có nhân quả và tính toán, cho tới bây giờ tôi cũng không tin duyên phận trùng hợp, Mộ Tư Nguyệt cô còn luyến tiếc hắn ta, nói dối để chạy ra ngoài hẹn hò với hắn..."

"Chính anh, Scandal của anh và ngôi sao điện ảnh An Dĩ Nhu còn đang xôn xao, tôi có chất vấn anh không? Anh dựa vào cái gì không tin tôi..." Mộ Tư Nguyệt tính tình bướng bỉnh, phản bác anh một câu.

"Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi cô không quản được, mà cô, Mộ Tư Nguyệt lúc tôi cùng cô kết hôn cũng đã cảnh cáo cô, cô thân là vợ của tôi, là thiếu phu nhân Tề gia, không được làm chuyện không nên làm!"

Tề Duệ sắc mặt âm lãnh, mạnh mẽ đứng lên từ trên ghế, đột nhiên chân phải anh hung hăng đạp về phía cái bàn quý giá bằng gỗ thật, chân bàn bị đứt gãy.

Bàn lật nghiêng, toàn bộ đồ ăn trên mặt bàn rơi xuống đất, một mảnh hỗn độn.

Mộ Tư Nguyệt kinh hãi lui về phía sau, sắc mặt có chút tái nhợt, quản gia ở một bên thấy vậy, lập tức tiến lên khuyên bảo, "Duệ thiếu, những tin tức giải trí này không đúng sự thật, cậu bình tĩnh đã..."

"Lăn!" Tề Duệ giống như thật sự cực kỳ tức giận, phất tay đẩy quản gia sang bên kia.

Anh nắm chặt cánh tay Mộ Tư Nguyệt, hung hăng siết chặt, "Mộ Tư Nguyệt, cô làm thiếu phu nhân Tề gia còn không biết đủ sao? Cô đừng quên, tôi đã cảnh cáo cô đừng quản chuyện Tề gia, đừng quản chuyện của tôi..."

"Là cô, cô bảo tôi đi nghĩa trang Tương Nghi! Tại sao cô đã hẹn tôi đến nghĩa trang Tương Nghi, lại còn cố tình âm thầm hẹn hò với người khác!"


Trong con ngươi thâm trầm của Tề Duệ quay cuồng tức giận, "Như thế nào? Đêm hôm đó rốt cuộc là cô qua đêm ở đâu, triền miên với em họ tôi cả đêm, cho nên 11 giờ mới dậy, phải không? Cô đang mang thai con tôi còn dám triền miên với một người đàn ông khác! "

"Buông tay!"

Mộ Tư Nguyệt biết Tề Duệ sẽ tức giận, nhưng vì sao anh lại tức giận như vậy ngoài dự liệu của cô, hơn nữa hiện tại cô chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị bẻ gãy.

"Buông tay? Được rồi, cô muốn tự do, cô không làm thiếu phu nhân Tề gia phải không?" Tề Duệ môi mỏng nhếch lên cười lạnh.

"Mộ Tư Nguyệt, nếu cô và em họ tôi tình thâm như vậy, vậy cô còn mang nó làm cái gì!" Tề Duệ vẻ mặt lạnh như băng, ghét bỏ bỏ tay cô ra, "Phá bỏ nó đi! "

"Hiện tại lập tức đem đứa nhỏ này phá sạch!" Thanh âm âm lãnh của anh lộ ra vô tình tuyệt nhiên.

Mộ Tư Nguyệt mạnh mẽ lui về phía sau, cánh tay một mảnh bầm tím, nghe được lời anh vô tình tàn nhẫn, không dám tin nhìn anh.

"Mộ Tư Nguyệt, cô nhớ kỹ cho tôi, cô ngay từ đầu chẳng qua chỉ là công cụ sinh con cho tôi mà thôi!"

Tề Duệ nhìn đáy mắt cô kinh hoảng nhìn anh, lửa giận trong ngực càng mãnh liệt, đưa tay mạnh mẽ bóp cằm cô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đồng tử cô.

"Không có nó, cô cũng không cần ở lại Tề gia, cô hiện tại lập tức cút cho tôi! Ra khỏi Tề gia! Tôi không cần cô..."

....

Cả ngày tập đoàn DM&G mây đen dày đặc, một đám lãnh đạo ngay cả thở cũng không dám thở một chút, nơm nớp lo sợ báo cáo tình hình tổng kết quý, còn có kế hoạch quý sau.

"Cái này mà gọi là quý vượt mức hoàn thành..." ba một tiếng, một phần văn kiện nặng nề bị Tề Duệ hung hăng ném xuống mặt bàn hình khuyên làm bằng gỗ thật.

"Các người đặt mục tiêu quá thấp, bắt đầu từ quý sau, tất cả các hạng mục đều phải nâng cao hiệu suất 25%, bộ phận nào không làm được, liền tự động rời đi, công ty không cần người vô dụng!"

"Nhưng mà..." Quản lý bộ phận châu báu nhịn không được mở miệng.

"Nhưng là cái gì!" sắc mặt Tề Duệ đen sầm, một ánh mắt lạnh như băng nhìn qua.

Đối phương lập tức cứng đờ, co rúm cổ, liên thanh ứng hòa, "Bộ phận chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành chỉ tiêu. "

Chỉ là một buổi họp sáng lại giống như đã trải qua Chiến tranh thế giới thứ ba, cuối cùng một đám giám đốc điều hành tập đoàn DM&G kéo thân thể bị tinh thần ngược đãi nửa tàn đi ra ngoài, nhìn trộm bóng dáng Tề Duệ, trái tim vẫn có chút run rẩy.

"Là ai, là tên trời đánh nào đã chọc giận tổng giám đốc..."

Bình Luận (0)
Comment