Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 63

Editor: Rice

Tập đoàn DM&G buồn bã oán trời, mặc dù trước giờ tổng giám đốc bọn họ lạnh như băng không dễ ở chung, nhưng bây giờ quả thực giống như uống thuốc súng, xui xẻo đụng phải họng súng này, đều thành một đám bia đỡ đạn.

"Sở thiếu, Thẩm thiếu, nhìn thấy các người thật sự quá tốt..." Buổi chiều, trợ lý đặc biệt vừa vặn ở đại sảnh lầu một của công ty nhìn thấy Sở Phi Phàm bọn họ lập tức nghênh đón, đáy mắt hàm chứa kích động.

Bên phải Sở Phi Phàm còn có một vị nam nhân dáng người tuấn dật, làn da cực trắng, Thẩm Diệu Thiên cười cười, "Tề Duệ đem các ngươi đánh giết?"

Trợ lý đặc biệt vẻ mặt bi tráng gật đầu, uyển chuyển nói,"Tổng giám đốc hôm nay tâm tình có chút không thoải mái. "

"Thẩm thiếu, công ty chúng tôi mỗi ngày đều có mấy chục văn kiện khẩn cấp..." Trợ lý đặc biệt giống như trông thấy vị cứu tinh nhìn Thẩm Diệu Thiên, thẩm thía khẩn cầu, "Làm phiền anh. "

Trợ lý đặc biệt tuy rằng ý tứ nói không rõ, bất quá Sở Phi Phàm cùng Thẩm Diệu Thiên tự nhiên nở nụ cười.

Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần Tề Duệ tâm tình khó chịu, đám giám đốc điều hành dưới tay anh nhất định là không dám đụng vào họng súng, nếu nhưng thật sự để văn kiện bị giải quyết trì trệ, ai muốn chết tráng liệt như vậy chứ, Tề Duệ cũng không phải người khác, nếu thật sự tức giận, chết đột tử như thế nào cũng có thể.

Thẩm Diệu Thiên dứt khoát lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tề Duệ, "Cậu bảo tôi tới thành phố A có việc gấp gì, hiện tại tôi đang ở đại sảnh lầu một của tập đoàn DM&G...".

Nói xong, Thẩm Diệu Thiên quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý đáng thương phía trước, khẽ cười, "Không bằng đi qua câu lạc bộ rồi nói chuyện..."

Tề Duệ ở đầu dây bên kia tuy rằng không trả lời, bất quá anh trực tiếp cúp điện thoại, cũng coi như là đồng ý.

Thẩm Diệu Thiên hẹn Tề Duệ ra ngoài, ít nhất đồng nghiệp trong công ty có thể buông bỏ tinh thần run rẩy, trợ lý đặc biệt vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Thẩm Diệu Thiên, vị Thẩm công tử này quả thực là đại ân nhân của bọn họ.

Thẩm Diệu Thiên và Tề Duệ từ nhỏ quen biết, Thẩm gia là đại gia tộc thành phố C, trong giới chính trị có tiếng tăm vô cùng lớn, ngay cả Tề lão gia cũng phi thường kính trọng Thẩm gia.

Tề Duệ rất nhanh từ trong thang máy VIP đi xuống, ánh mắt nhìn về phía Sở Phi Phàm và Thẩm Diệu Thiên, "Sự tình tra được thế nào?",anh mở miệng câu đầu tiên là hỏi chính sự.

Sở Phi Phàm nhướng mày, cười khẽ đến bộ dáng bất cần đời,"Tề Duệ, tôi còn tưởng rằng tâm tình anh khó chịu, không có tâm tình để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này."

Con ngươi Tề Duệ hơi tối, cũng không nói nhiều, tiếp tục sải bước.


Ba người cùng nhau sải bước đi về phía cửa công ty, Thẩm Diệu Thiên chú ý tới trên khuôn mặt lạnh lùng của Tề Duệ có một tia chần chờ, trêu chọc mở miệng, "Tuần trước có một vị đường đường là tổng giám đốc tập đoàn DM&G lại vào cục cảnh sát thành phố C, tôi thật vất vả mới đè x uống chuyện này, Sở Phi Phàm lại một mực làm thần bí, Tề Duệ, mấy tháng nay rốt cuộc cậu đang chơi đùa cái gì..."

Sở Phi Phàm nghe đến đó, lập tức nhớ tới nữ nhân trong nhà Tề Duệ, khóe môi khẽ nhếch ý cười càng đậm, điều này làm cho Tề Duệ nhìn anh càng ngày càng cảm thấy vô sỉ.

"Không có gì." Tề Duệ đi ra khỏi cửa công ty, lạnh lùng đáp một tiếng, vừa định ngồi vào trong xe, lại nhìn thấy một chiếc xe dừng lại phía trước.

"Dừng lại!" Anh ta đột nhiên hô lên với người lái xe bên trong xe.

Đối phương lập tức chạy tới, thái độ cung kính, "Duệ thiếu. "

Sở Phi Phàm và Thẩm Diệu Thiên đã ngồi trong xe, tò mò nhìn về phía Tề Duệ.

Sắc mặt Tề Duệ có chút khó coi, mím chặt môi, khí thế âm lãnh, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua tài xế trước mắt, không hiểu sao lại hỏi một câu, "Thiếu phu nhân đâu?"

Tài xế vừa nghĩ tới bộ dáng Tề Duệ lúc trước nổi giận, trong lòng có chút kinh hãi, không dám chậm trễ, lập tức nơm nớp lo sợ mở miệng, "Thiếu phu nhân xuống xe ở gần quảng trường mua sắm thành Đông. "

Đồng tử Tề Duệ hơi giật mình một chút, trên khuôn mặt lạnh như băng vẫn không có một tia cảm xúc, lạnh đến mức làm cho người ta nhìn thấy đáy lòng liền ngơ ngác, rũ mắt nhìn về phía đồng hồ đeo tay.

Anh còn nghĩ cô sẽ đến bệnh viện, đến bệnh viện để phá bỏ đứa trẻ...

Sở Phi Phàm và Thẩm Diệu Thiên trong xe liếc nhau, cảm giác ánh mắt Tề Duệ suy nghĩ sâu xa có chút kỳ quái.

Thẩm Diệu Thiên cười yếu ớt, "Làm sao vậy? Điều gì có thể làm cậu phiền lòng như vậy. "

Tề Duệ không trả lời anh, đứng lặng bên cạnh xe, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói, "Các cậu đi qua câu lạc bộ trước, tôi có việc, sẽ qua sau. "

Nói xong Tề Duệ quay đầu nhìn về phía tài xế, thanh âm trầm thấp có ý riêng mở miệng, "Tới quảng trường mua sắm thành Đông..."

Tài xế hơi giật mình trong chốc lát, lập tức phản ứng lại, vội vàng mở cửa xe cho Tề Duệ, khi Tề Duệ ngồi vào trong xe, xe liền nhanh chóng rời đi.


Mà Sở Phi Phàm cùng Thẩm Diệu Thiên ở lại có chút nghi hoặc, ánh mắt hồ nghi nhìn phương hướng chiếc xe kia rời đi.

"Bộ dáng kia của Tề Duệ có giống đi báo thù không?" Sở Phi Phàm suy nghĩ trong chốc lát, cúi đầu lướt qua tin giải trí bát quái một chút, cười hì hì hỏi ngược lại.

Thẩm Diệu Thiên nhíu mày nhìn anh, "Thật là kỳ lạ, tôi biết hắn lâu như vậy thật đúng là chưa bao giờ thấy biểu tình do dự này của hắn, Tề Duệ trong khoảng thời gian này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Câu Thiếu phu nhân kia vừa rồi là có ý gì? "

Sở Phi Phàm nghe được câu thiếu phu nhân kia, không kiềm chế được ý cười, "Tề Duệ, hắn cưới vợ..."

"Cái gì?" Thẩm Diệu Thiên kinh ngạc không dám tin, "Những tin đồn giải trí kia là thật? "

Sở Phi Phàm đưa điện thoại di động đến trước mắt Thẩm Diệu Thiên, "Nhìn xem, đây là chị dâu chúng ta... hắc hắc, Mộ Tư Nguyệt này thật sự là to gan, cư nhiên đội mũ xanh cho Tề Duệ..."

Sở Phi Phàm nhìn tin tức giải trí trên trang nhất hôm nay, người phụ nữ trong ảnh chụp chung với công tử Quý gia, rõ ràng chính là Mộ Tư Nguyệt, anh đoán Tề Duệ hôm nay tức giận chính là bởi vì chuyện này, bất quá anh cũng có chút hoài nghi, bởi vì Tề Duệ không có khả năng bị một nữ nhân ảnh hưởng quá sâu.

Nhưng Thẩm Diệu Thiên nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại, đáy mắt không kìm nén được một phần kích động, "Cô ấy..."

Sở Phi Phàm thấy vẻ mặt Thẩm Diệu Thiên có chút kỳ quái, hỏi ngược lại một câu, "Làm sao vậy?" Nói xong anh đột nhiên nhớ tới một ít chuyện, bổ sung, "Nhìn thấy nữ nhân này cậu rất giật mình chứ? "

Tính cách Thẩm Diệu Thiên tương đối ôn nhuận, không vội không nóng nảy, hiện tại lộ ra thần sắc khiếp sợ như vậy quả thật rất không bình thường.

"Cô ấy chính là nữ du học sinh Tề Duệ bốn năm trước ở Mỹ, liều lĩnh lặn xuống sông cứu sống..." Sở Phi Phàm thanh âm thản nhiên nói.

"Đúng rồi, Diệu Thiên, năm đó chúng ta vừa vặn cùng nhau đi Mỹ nghỉ phép, ngày đó không phải cậu cũng nhìn thấy sao, cậu có biết vì sao Tề Duệ lại xuống nước cứu Mộ Tư Nguyệt không?"

Cá tính của Tề Duệ bọn họ hiểu rõ nhất, Tề Duệ không có khả năng thiện tâm đại phát, mùa đông nhảy sông liều lĩnh cứu một nữ nhân xa lạ, tuyệt đối có nguyên nhân.

Thẩm Diệu Thiên không trả lời anh, chỉ là ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn cửa sổ xe, tay phải lại không tự giác nắm lại, "Tề Duệ cưới cô ấy?" Ngay cả Thẩm Diệu Thiên cũng không có phát giác, thanh âm của anh cũng trở nên trầm trọng ý tứ không rõ.

"Ừm, nghe nói Mộ Tư Nguyệt mang thai hài tử của Tề Duệ..." Dư quang Sở Phi Phàm liếc qua Thẩm Diệu Thiên, đáy mắt cũng có thêm một phần suy nghĩ sâu xa, anh luôn cảm giác Thẩm Diệu Thiên có điểm không thích hợp.


Mộ Tư Nguyệt mang thai hài tử của Tề Duệ?

Thân thể Thẩm Diệu Thiên căng thẳng, biểu tình trong nháy mắt kinh ngạc.

Mộ Tư Nguyệt cư nhiên mang thai hài tử của Tề Duệ...

Đáy lòng Sở Phi Phàm không giấu được tò mò, tùy ý hỏi một câu, "Làm sao vậy? Diệu Thiên, cậu và Mộ Tư Nguyệt trước kia quen biết? "

"Không có gì." Lúc Thẩm Diệu Thiên quay đầu lại, đã thay đổi biểu tình lạnh nhạt bình thường, cười khẽ, "Cậu cũng biết quan hệ giữa Thẩm gia và Tề gia, Tề Duệ kết hôn cư nhiên không thông báo cho tôi, điều này thật sự làm cho tôi phi thường ngoài ý muốn."

Hai chữ ngoài ý muốn cuối cùng của Thẩm Diệu Thiên, cắn đặc biệt nặng, giống như đáy lòng thủy chung chấn động không thể lập tức tiếp nhận.

Quan hệ giữa Thẩm gia và Tề gia không tầm thường, hơn nữa Thẩm Diệu Thiên... Sở Phi Phàm không thích hoài nghi phỏng đoán, nhún nhún vai lười biếng nghĩ nhiều.

"Đúng rồi, Tề Duệ nhờ cậu điều tra chuyện như thế nào?" Sở Phi Phàm chuyển một đề tài, chuyện này Tề Duệ vẫn luôn dặn dò, anh cũng không dám chậm trễ miễn cho bị phê bình.

"Những vụ giết người liên quan đến vòng cổ thập tự giá kỷ niệm tập đoàn DM&G?"

"Không phải", Sở Phi Phàm vừa đùa bỡn điện thoại di động nhìn tin tức bát quái sáng nay của Mộ Tư Nguyệt, một bên thản nhiên bổ sung, "Là chuyện hộp đêm Hào Quang thành phố C..."

Nói xong Sở Phi Phàm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thì thào lẩm bẩm, "Tề Duệ hẳn là biết Mộ Tư Nguyệt không có khả năng phản bội hắn, nhưng hết lần này tới lần khác tức giận như vậy..."

Thẩm Diệu Thiên nghe Sở Phi Phàm nhỏ giọng lầm bĩu, đáy lòng lại càng thêm phức tạp nặng nề.

"Diệu Thiên, Tề Duệ rất để ý chuyện hộp đêm lần trước, trước đó không phải cậu nói xe tìm được ở bãi bỏ hoang sao? Vị trí cụ thể..." Sở Phi Phàm một mình nói, mà Thẩm Diệu Thiên lại có vẻ có chút không yên lòng.

Xe chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt Thẩm Diệu Thiên suy nghĩ sâu xa nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, trong lòng nhịn không được lẩm bẩm cái tên xa lạ nhưng lại quen thuộc, "Mộ Tư Nguyệt..."

...

Mộ Tư Nguyệt ngồi bên cạnh bể phun nước quảng trường trung tâm mua sắm thành Đông, cô cúi đầu, biểu tình có chút mất mát.

"Nên đi đâu..."


"Mình còn có thể đi đâu..."

Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt hoảng hốt nhìn hai tay mình, tâm tư hỗn loạn, sau khi cùng Tề Duệ cãi nhau một trận, cô đột nhiên mới ý thức được, thì ra cô thật sự vô gia cư.

Mộ gia ở thành Bắc, Tề gia thành Đông, du học ở Mỹ bốn năm, cho tới nay đều hy vọng có một nơi trở về, nhưng mà, sau khi bị Tề Duệ đuổi ra, mới bỗng nhiên phát hiện, mình cái gì cũng không có.

"Bảo bối, chỉ còn lại mẹ và con..." Mộ Tư Nguyệt tay phải vuốt v e cái bụng hơi lồi của mình, bất tri bất giác, đứa bé trong bụng đã gần ba tháng tuổi, ngay từ đầu nó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

"Nếu như không có con, như vậy mẹ sẽ không cùng Tề Duệ gặp nhau..."

Đúng vậy, ngay từ đầu cô chưa từng nghĩ tới muốn đứa nhỏ này, thai nhi này quá quý giá, cô sao dám trèo cao Tề gia, nhưng Tề Duệ ép buộc cô hù dọa cô, để cho cô sinh ra đứa nhỏ này, hiện tại cư nhiên rống cô như vậy...

Đúng vào chủ nhật, buổi chiều quảng trường thành Đông rất nhiều một nhà lớn nhỏ hòa thuận, Mộ Tư Nguyệt nhìn người ta ôm những tiểu manh bảo phấn nộn kia, cúi đầu nhìn bụng mình, không hiểu sao lại thương cảm như bị người ta vứt bỏ.

Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình càng thêm sa sút, tức giận không thôi, "Cho rằng có tiền liền rất giỏi sao, một mình tôi cũng có thể nuôi lớn đứa nhỏ, tôi đi Mỹ, tôi không trở về nữa, vương bát đản! "

"Tất cả đều là hỗn trướng!" Mộ Tư Nguyệt đen mặt, giống như là nghĩ thông suốt cái gì đó, nhảy dựng lên, tay phải nắm chặt túi xách của mình, sải bước đi về phía con đường phía trước.

Trong nước đã không còn lưu luyến gì nữa, tin tức giải trí bát quái bôi nhọ, người Mộ gia từng tiếng chửi rủa, còn có Tề Duệ lạnh như băng quát mắng...

"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì phải ở lại bị các ngươi nghi ngờ, chịu những ủy khuất này. Em gái ngươi*, mỗi người đều khi dễ tôi, chơi không lại tôi cút còn không được sao! "Mộ Tư Nguyệt cố nén nước mắt trong hốc mắt, đưa tay gọi tới một chiếc taxi.

*Em gái ngươi: một câu chửi thề

Nhưng mà ngay khi Mộ Tư Nguyệt phi thường có chí khí, định mang con chạy đi, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngõ nhỏ bên phải.

Là cô ta?

Chuyện trong tin tức giải trí hôm nay có phải là Mộ Hướng Tuyết làm ra hay không...

Mộ Tư Nguyệt xoay người bước nhanh về phía ngõ nhỏ bên phải, cô từng bước đi theo người phụ nữ phía trước, vốn là muốn xông lên chất vấn, nhưng thấy Mộ Hướng Tuyết thần sắc kỳ quái liền đáy lòng thêm một phần nghi hoặc, "Vì sao cô ta lén lút lén lút..."

Ngay khi Mộ Tư Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng trầm trọng, thanh âm này nghe có chút lảo đảo, thân thể cô cảnh giác hướng cột đèn bên cạnh trốn đi.

Thò đầu nhìn về phía một đôi nam nữ phía trước, con ngươi Mộ Tư Nguyệt hơi mở to, "Bọn họ, nam nhân kia hắn không phải chính là..."

Bình Luận (0)
Comment