Phượng Hoàng Nam

Chương 23

Hiểu Bảo không còn ràng buộc, liền vung nắm tay cùng Phó Hồng Quân đánh đấm. Phó Hồng Quân đệ đệ kiểu tóc rất bá đạo, đáng tiếc thực chất nhũn như con chi chi, Hiểu Bảo cưỡi lên người y tha hồ đấu võ.

Hồng Quân đệ đệ bị đánh không dậy nổi vẫn mạnh miệng khiêu chiến “Mày, nhào vô! Không đánh chết tao, tao cho mày đẹp mặt”

Cái Chí Huy thầm nghĩ: Thôi thôi đừng cố, kích thêm vài câu nữa, Hiểu Bảo tức lên cho chú vài đấm nữa thì chú ngỏm thật luôn. Mà Hiểu Bảo này, anh giai người ta đã phải xuống nước nhận lỗi với chú em rồi thì chú em cũng phải biết bánh xốp ném đi bánh qui ném lại, nương tay với thằng em chứ lị. Nếu còn tiếp tục đánh, chỉ có thằng cu Hiểu Bảo này bất lợi thôi. Đối với thằng nhóc này Chí Huy vẫn rất quan tâm.

Vì vậy Cái Chí Huy vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống ôm lấy Hiểu Bảo, kéo cậu ta sang một bên, nhỏ giọng khuyên bảo, nhắc lại việc Phó Hồng Quân đã viết giấy cam kết, mặt khác đừng quên khoản tiền 100 vạn kia.

Nói xong lời cuối Cái Chí Huy bội phục bản thân mình quá thể, thật sự là mạnh vì gạo bạo vì tiền, anh quá ư là khéo léo, xử lý mọi chuyện thật thỏa đáng.

Phó Hồng Quân sao có thể để người khác mắng chửi? Đang muốn tiếp tục trừng mắt cùng Cái Chí Huy, thấy Phó Suất trong xe quan sát, y liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Công tác ở Tứ Xuyên cứ thế oanh oanh liệt liệt hoàn thành xong, Cái Chí Huy rất hài lòng, Dù sao hai người thuộc tầng lớp vô sản Cái Chí Huy và Cao Hiểu Bảo, anh không ra anh, em không giống em đã đoạt được thắng lợi hoàn toàn.

Đương nhiên cũng có chút hối tiếc, ví dụ như lúc ở trên vách núi cùng Phó Suất chơi chữ,anh  chỉ viết có 100 vạn.

Kết quả là có kẻ gian đổi đơn vị, đổi thành 100 vạn Yên tương đương với 75962,1486 tệ!

Ngược lại Hiểu Bảo chả có phản ứng gì, Cái Chí Huy tức đến nỗi chỉ tay vào mặt Phó Suất mắng “Đồ gian xảo”

Em trai của hắn không cho người khác mắng anh mình, liền dùng keo 503 dán mũi hỉnh lên trời nói “Bảy vạn nhân dân tệ còn chưa đủ à. So với chơi gái trong bar còn đắt hơn đấy. Anh tôi nhân phẩm tốt, nếu là tôi, tôi đổi thành đồng Rúp rối”

Lúc này Cao Hiểu Bảo ngông nghênh xuất hiện, nghe Phó Hồng Quân nói thế nổi cơn điên xé nát tờ giấy nợ ném vào mặt Phó Hồng Quân.

Cái Chí Huy đau lòng không thôi, lôi kéo Phó Suât  để mè nheo. Phó Suất thở dài ôm tiểu Cái nói “Cậu đây không đau lòng thì thôi, anh tỉnh lại đi”

Cái Chí Huy nghĩ lại, ừm, tiền này cũng không phải cho anh, anh kêu ca làm cái đệt gì. Khuyên bảo bản thân xong liền ném cho Cao Hiểu Bảo cái nhìn coi thường.

Cái đồ phá gia chi tử, tiền tới miệng rồi còn nhả ra!

Trong lòng Cao Hiểu Bảo, Cái Chí Huy đúng là một người anh trai tốt.

Đến ngày phải nhập ngũ, cậu nhóc chạy tới trước mặt Cái Chí Huy hỏi đi hỏi lại xem sau này anh có là huấn luyện viên của cậu không.

Cái Chí Huy hiểu tâm trạng của Cao Hiểu Bảo, xa quê vào bộ đội, hoàn cảnh thay đổi khó trách trong lòng bất an. Anh cũng từng trải qua, vì thế liền mỉm cười an ủi đứa trẻ một phen.

Lúc lên xe lửa, Phó Suất mới phơi cái mặt thối ra hỏi “Cha nó cho anh tiền nhiều lắm hả”

Đồng chí Cái khẩn trương nhìn xung quanh, liền hạ giọng “Nhà họ nghèo thế, cầm tiền thì còn ra hạng người gì? Đừng có mà vu cáo cho tôi.”

Phó Suất nghe vậy vểnh vểnh lông mi “ Không thu tiền mà đối xử với Cao Hiểu Bảo tốt thế, không lẽ anh lên giường với tôi liền lây thói yêu thích đàn ông rồi”

Nảy sinh quan hệ với đàn ông chính là nỗi đau lớn nhất trong đời Cái Chí Huy, trở thành tử huyệt của anh. Bị Phó Suất chế nhạo anh lập tức bốc hỏa, hét lớn “ Lúc nhỏ cậu ngủ chung với em cậu, thế nào mà không bị lây bệnh óc heo”

Trong đoàn tân binh cũng có nhiều người là anh em họ hàng, nghe tiếng này của tiểu Cái lập tức mất điện.

Toàn bộ đoàn tân binh cùng trố mắt nhìn hai vị cấp trên.

Cái Chí Huy xấu hổ chết đi được, còn Phó Suất  thì mặt mày trang nghiêm đáp “ Đồng chí Cái Chí Huy, cho dù chúng ta có chút xích mích, nhưng anh cũng không thể ở nơi công cộng vũ nhục người nhà của tôi, anh có để ý tới hậu quả không? Anh làm như vậy, sao có thể trở thành tấm gương cho các tân binh noi theo được”

Cái Chí Huy tự biết mình đuối lý, bị răn dạy mặt liền đỏ bừng, Hai người ai thắng ai thua đã quá rõ ràng, trước mặt tân binh uy tín của anh không còn sót lại tý nào.

Trên đường về, chuyện lớn chuyện nhỏ, toàn bộ tân binh đều tìm sếp Phó báo cáo, Cái Chí Huy chỉ như bù nhìn. Không  có gia thế lớn giống ai đó. Vài lời kia của Cái Chí Huy thành công bồi đắp cho anh một hình tượng bụng dạ hẹp hòi, công tư lẫn lộn. Ai lại muốn có cấp trên như vậy, tự nhiên là tránh càng xa càng tốt.

Cái Chí Huy là cán bộ kỹ thuật, bình thường ngoài việc tổ chức công tác lao động cho binh lính, thì chưa bao giờ có cơ hội điều binh. Mãi mới giờ có cơ hội đã ghiền lại vì Phó Suất mà mang tiếng không phân biệt công tư mà bỏ lỡ, trong lòng ảo não không kém gì việc xé chi phiếu 100 vạn Yên.

Mà Phó Suất sau tiếng rống của Cái Chí Huy tâm tình khôi phục, vẻ mặt tươi cười sinh động.

Đợi tới khi nhàn rỗi, hắn ghé vào tai Cái Chí Huy nói “Tôi không phải là heo, tôi là long còn là một con long “cứng””
Bình Luận (0)
Comment