Phượng Hoàng Nam

Chương 24

Hai người cũng không tìm hiểu sâu thêm chủ đề truyền nhân của “long”,.

Tuy vậy Cái Chí Huy vẫn không phục, về vấn đề này đàn ông đều ganh đua dài ngắn, cho dù hiện giờ tiểu Cái không khoe, kiếm giấu trong vỏ nhưng anh cho rằng hàng họ của mình chẳng thua kém ai, bình thường anh ở trong chăn tự mò mẫm, cũng rất chi là bền bỉ nhá, lượng cũng đu đủ, cho dù không phải long thì cũng là giao (long).

Đợi đấy!

Không biết có phải vì bị đàn ông chà đạp không, Cái Chí Huy cảm thấy khát vọng “cụ thể hóa” đối với phụ nữ của anh càng lớn.

Bạn gái nha sỹ của anh đã từ hình tượng quắt queo vươn lên hình tượng đầy đặn châu tròn ngọc sáng. Thời gian qua, hai người vẫn giữ liên lạc không mặn không nhạt. Xem ra lúc trở về cần thúc đẩy quan hệ hai người.

Nhịp theo tiếng tàu lửa, Cái Chí Huy thật muốn hát vang khúc “tương lai của tôi không phải là mơ”

Nhưng chờ tới khi tập hợp đủ tân binh, huấn luyện viên Cái Chí Huy lại bước vào thời kỳ huấn luyện cách ly. Nếu không có chuyện gì khẩn cấp, không ai được xin nghỉ ra ngoài.

Liên lạc qua điện thoại thấy bạn gái càng ngày càng lạnh nhạt, Cái Chí Huy gấp đến độ như kiến bò trong chảo.

Nhân dịp nghỉ trưa, Cái Chí Huy một mình trở về phòng ngủ chuẩn bị hâm nóng tình cảm, vừa mới móc điện thoại Phó Suất liền mò tới.

“Gọi điện cho ai thế?”

“A, có gọi gì đâu, kiểm tra lại tài khoản ý mà….Sao cậu lại về? Không họp à?” May mà Cái Chí Huy phản ứng nhanh, lập tức khóa máy, đồng thời trong lòng ảo não, người bận rộn sao lại quay về thế này?

Sau khi trở về, Phó Suất trở nên bận rộn hẳn, thường ở sư bộ, nghe nói Phó công tử sắp được thăng chức.

Cái Chí Huy vốn lo mật báo của mình khiến Phó Suất rớt đài, nghe tin này xong liền thả lỏng. Cây đại thụ này rễ sâu, không gì nhổ nổi!

Sớm biết Phó Suất chịu giúp anh kiếm quân hàm, thì có đánh chết anh cũng không gửi bức thư đó, cho dù muốn gửi cũng phải cởi bỏ hết xiếng xích xong đã.

Phó Suất vào phòng thuận tay khóa cửa, lân la lại gần Chí Huy, ôm eo anh “Chỉ là họp thường ngày thôi, không có chuyện gì to tát, tôi giả bệnh về đây”

Vừa nói vừa cởi quần tiểu Cái.

Đối với chuyện này hai người chưa gián đoạn bao giờ, tuy sau khi trở về, Phó Suất không mấy khi về phòng, nhưng luôn muốn tìm chút thời gian bồi đắp.

Cái Chí Huy phiền nhất là hành động “nhục long nhập động”. Nếu không làm tới bước cuối cùng, chỉ ma sát đơn giản tinh khiết, Cái Chí Huy có thể chịu được.

Anh có thể nhẫn nại tối đa 10 phút, nhưng luôn là người đầu tiên thở hổn hển bắn trong tay Phó Suất.

Lần này cũng không ngoại lệ, cởi quần chưa tới 5 phút, nửa nằm trên đùi Phó Suất, phía dưới tiểu Cái đã ướt đẫm.

Sắc mặt Cái Chí Huy ửng hồng, há mồm thở dốc, sắc đỏ lan dần xuống cổ. Đầu lưỡi Phó Suất thừa thắng xông lên, chỉ trong chốc lát đã liếm tới rốn tiểu Cái.

Lúc sinh tiểu Cái, bà Cái không đi bệnh viện mà nhờ bà mụ trong thôn đỡ đẻ hộ, thủ pháp dân dã, cuống rốn buộc caro lồi ra một cục, cũng rất khác biệt.

Phó Suất liếm láp tỉ mỉ, thậm chí còn dùng răng nanh cắn nhẹ.

Mỗi lần thế này, Cái Chí Huy luôn cảm giác như có một cái đầu sói ghé lên bụng, lúc nào cũng có thể cắn nát bụng anh. Đầu lưỡi cùng hàm răng luân phiên kích thích, truyền thẳng xuống phía dưới, vật nhỏ vừa mới mềm nhũn lại lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, lần nào cũng vậy.

Nhìn phía dưới đã dựng đứng của Chí Huy, Phó Suất thành thục nắm lấy, đem chăn kê dưới thắt lưng Cái Chí Huy, dùng ngón tay thăm dò phía sau anh.

Cái Chí Huy vội vàng đứng dậy, thở phì phì nói “Không được, buổi chiều tôi còn phải đi huấn luyện ba đoàn tân binh, phải đứng mấy tiếng lận, cậu tha cho tôi đi”

Phó Suất gắt gao đè lên người Cái Chí Huy, dùng chính côn th*t của mình ma sát lên hậu huyệt của anh, cắn vành tai nói anh “ Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Nhịn không nổi”

Cái Chí Huy cũng cảm nhận được vật cứng rắn ẩm ướt đang cạ vào bắp đùi mình.

Phó Suất hỏi ý kiến anh nha, có tiến bộ, giờ lên giường với Cái Chí Huy cũng biết tiến hành dân chủ rồi. Bên trong bên ngoài anh đểu nóng, chỉ cần lý do hợp lý  thì anh  cũng có thể chấp nhận.

“Nếu không thì anh mút tôi đi” Nói xong Phó Suất túm lấy Cái Chí Huy muốn kéo đầu anh xuống eo hắn.

Cái Chí Huy ra sức giãy dụa, buổi trưa ăn cá hầm cách thủy, Cái Chí Huy tham ăn, ăn đến một ao cá, giờ mà ngậm thứ kia vào, không chừng anh có thể nhổ ra  ba ao.

Cuối cùng dân chủ xem như chầm dứt, Phó Suất đơn giản bóp miệng Cái Chí Huy cho anh ăn cá mặn.

Chờ tới khi Cái Chí Huy muốn đem chất nhầy trắng trắng trong miệng nhổ ra, lại buồn bực phát hiện ra anh không nhả ra được, thói quen thực mẹ nó vĩ đại.

Cùng Phó Suất lêu lổng xong, Cái Chí Huy sửa sang quần áo chuẩn bị tới sư đoàn 3 báo danh.

Phó Suất từ trên giường bước xuống lười biếng nói “Cao Hiểu Bảo gì gì đó không phải được phân tới đoàn 3 sao?”  Hỏi thì cứ hỏi đi việc gì phải đem âm cuối kéo dài như vậy.

Cái Chí Huy âm thâm nghĩ: chả liên quan, làm thằng đàn ông có cần ghen tức thế không, Cao Hiểu Bảo nếu mọc ra đôi vú to, ngược lại anh mới hết mực lo lo lắng lắng  quan tâm tới cậu ta.

Đáp trả 2 chữ “Không biết” Cái Chí Huy mũ áo chỉnh tề.

Lúc đóng cửa, một tiếng “hừ” lạnh lùng bị vách cửa ngăn lại phía trong.

Tới khi đến thao trường  của đoàn 3, từ xa đã nhìn thấy đám tân binh đang đứng xếp hàng.

Mấy năm nay huấn luyện tân binh càng ngày càng có xu thế biến thái, chính anh khi mới vào doanh trại cũng mất bao nhiêu là máu cùng nước mắt, nhập gia tùy tục, giờ tới lượt đám tân binh này, làm cho bọn họ hiểu rõ làm thế nào luyện thành hai chữ  “biến thái”.

Chuyện luyện binh, theo lý thuyết không tới lượt Cái Chí Huy, nhưng thật tình cờ phía nam đổi nơi đóng binh, điều động hơn mười cán bộ, một năm rưỡi mới có thể trở về. Không đủ quân số, tiểu Cái liền được trà trộn vào để giữ thể diện.

Nhìn thấy Cái Chí Huy tới cùng liên trưởng Vương chào hỏi, một tân binh quơ quơ tay, nháy mắt với Cái Chí Huy.

Liên trưởng Vương mắt sắc, hét lớn một tiếng “Cao Hiểu Bảo, mắt cậu rút gân à, có phải lại muốn chạy mười vòng thao trường không?”
Bình Luận (0)
Comment