Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1035

Tống Mịch nói: "Ôm công chúa trên cánh tay không bị phỏng trở về, bởi vì người năm đó giết bà đỡ, đánh tráo công chúa là ta."

"Tại sao?!" Hoàng hậu hít sâu một hơi, rốt cuộc điên cuồng hô to ra.

Thân thể gầy yếu đột nhiên như có sức mạnh cường đại bật khỏi mặt đất, đánh về phía Tống Mịch.

Bóng dáng trước mắt chợt lóe, Hồng Liên không chút do dự che trước người Tống Mịch, bị móng tay hoàng hậu cào thành vết máu.

Nàng không biểu cảm nhìn hoàng hậu, như búp bê mất đi tức giận, cũng không biết đau, chỉ biết che chở người phía sau.

Hoàng hậu nhìn nàng, rốt cuộc lui từng bước về phía sau, cuối cùng ngã xuống khóc lớn.

"Ta hận các ngươi! Ta hận các ngươi!" Hoàng hậu vừa khóc vừa điên cuồng nói, "Ta làm sai chuyện gì thì cứ trả thù ta, vì sao phải liên lụy nữ nhi của ta? Ta mặc dù hận Huệ Văn nhưng chưa từng khắt khe Hoàng Bắc Nguyệt!"

Tống Mịch đứng ở bên ngoài ánh nến, sắc mặt lúc sáng lúc tối, mang theo vài phần thần bí.

"Kỳ thật mà nói ngươi cũng không làm sai bất cứ chuyện gì, ngươi chỉ khăng khăng một mực thích một người vĩnh viễn không thích ngươi, vì hắn mất đi hết thảy."

Hoàng hậu cúi đầu khóc cực kỳ bi thương.

"Cho nên, ta đem Hồng Liên trả lại cho ngươi." Tống Mịch nhẹ giọng nói "Nguyên nhân ta và ngươi đều là người giống nhau."

Nói xong, Tống Mịch xoay người muốn đi, Hồng Liên cũng muốn theo hắn đi, hắn lại nói: "Hồng Liên, ngươi ở lại, bà ta là mẫu thân của ngươi."

"Ta không nhận ra bà." Giọng nói Hồng Liên nhỏ như tiếng muỗi bay.

"Ngươi từ nhỏ tách khỏi bà ta, tự nhiên không nhận ra, tuy nhiên từ từ sẽ quen, nhớ kỹ chuyện ta dạy ngươi."

Hồng Liên gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn biến mất mới xoay người, không nói một lời nhìn hoàng hậu khóc lớn.

"Hoàng hậu nương nương, xin đừng thương tâm." Lão ma ma hầu hạ cũng lau nước mắt khuyên nhủ.

Bả vai Hoàng hậu có chút co quắp, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Hồng Liên.

Ông trời a, khuôn mặt như vậy là trừng phạt bà sao?

Hồng Liên cũng yên lặng nhìn bà, do dự một chút, cẩn thận hô một tiếng: "Mẫu thân."

Hoàng hậu nao nao, đột nhiên không thể tiếp nhận sự thực, làm bộ không nghe thấy.

Không, không phải như thế, Anh Dạ của bà, con gái của bà là Anh Dạ a!

Từ nhỏ ôm ấp hạnh phúc, đứa trẻ mang lại niềm vui cho bà rõ ràng là Anh Dạ.

Lão ma ma nhìn bộ dáng này cũng không khỏi đau lòng, nhưng ấn ký của trâm Nguyệt Nha không ai làm giả được, chứng cớ nhẹ nhàng linh hoạt này không ai lau đi được.

Năm đó công chúa bị phỏng chỉ có bà đỡ cùng Thái tử Chiến Dã biết, hôm nay bà đỡ đã chết, Thái tử Chiến Dã năm đó tuổi quá nhỏ căn bản không thể nhớ, hiện tại chỉ có trâm Nguyệt Nha là chứng cớ duy nhất.

"Hoàng hậu......"

"Đi mời thái tử điện hạ tới!"

Lão ma ma biết hoàng hậu có chủ ý, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàng hậu chậm rãi ngồi xuống, lau khô nước mắt trên mặt, điều chỉnh một chút tâm tình bi thống, liền nhìn về phía Hồng Liên: "Ngươi tên là Hồng Liên?"

Hồng Liên chậm rãi lắc đầu, nói: "Hồng Liên chỉ là một danh hiệu."

"Vậy ngươi rốt cục tên gọi là gì?"

Hồng Liên lắc đầu, nàng không nhớ rõ tên của mình.

"Quên đi, gọi là Hồng Liên đi." Hoàng hậu thái độ có chút lãnh đạm, năm đó tìm tên cho Anh Dạ, nàng liên tục suy nghĩ kỹ mấy đêm, hăng hái bừng bừng, nhưng hiện tại lại không hề có chút tinh thần nào.

Là bà đã già hay......

Hồng Liên sợ sệt gật đầu, nói:"Tào Anh Dạ đã chết kia là con gái của Tào Hoàn, muội muội của Tào Vân Hùng Hoài Bắc hầu."

Tào Hoàn....

Hoàng hậu mơ hồ nhớ lại một người như thế, năm ấy Anh Dạ được trăm ngày thì trong cung thiết yến, vừa lúc Tào Vân Hùng ở kinh thành liền mang theo Tào Hoàn tiến cung, đó là phụ nữ đôi mắt sáng thiện lương, đoan trang thanh tao lịch sự, thoáng có chút bệnh trạng, thân thể không tốt.

Nhưng Tào Hoàn rất thích Anh Dạ, vẫn ôm nàng không chịu buông tay, vẫn yên lặng rơi lệ.

"Nhìn ta, hôm nay là ngày vui lớn của công chúa điện hạ, sao ta lại khóc chứ?" Nhớ mang máng lúc ấy Anh Dạ bị nhũ nương ôm đi, Tào Hoàn lấy khăn tay xoa khóe mắt, thấp giọng nói.

Nguyên nhân có Hoài Bắc hầu ở đây, không ai nói thêm gì nữa, một đêm kia gió hơi lớn, Tào Hoàn thân thể không tốt liền sớm bị đưa trở về, từ sau đó không còn gặp nữa.

Hai năm sau liền nghe nói phủ Hoài Bắc Hầu làm tang sự. Hỏi lại thì hóa ra muội muội Hoài Bắc hầu qua đời, tuổi còn trẻ, phong nhã hào hoa, nhưng lại sớm ra đi.

Khi đó Anh Dạ vẫn đi theo sau Chiến Dã khóc nhè.

"Hóa ra nàng......" Hoàng hậu thấp giọng thì thào nói "Hồng Liên, sau này không nên nhắc đến Anh Dạ."

"Biết rồi." Hồng Liên gật đầu.

Hoàng hậu dìu bàn thờ Phật muốn đứng lên, Hồng Liên thấy muốn tới đỡ bà, tay vừa đụng tới cánh tay hoàng hậu đã bị bà tránh ra.

"Không cần đỡ." Đại khái thấy thiếu nữ gương mặt có chút tái nhợt, hoàng hậu cuối cùng đúng là mềm lòng.

Hồng Liên cúi đầu đi theo sau, chuyển qua bình phong, đi tới trong tẩm điện, hoàng hậu ngồi xuống ghế êm, cũng dặn dò Hồng Liên ngồi một bên.

Chỉ chốc lát sau, Chiến Dã liền vội vã chạy đến.

Hoàng hậu ở trong thâm cung ẩn cư một năm rất ít gặp người, vừa nghe bà gọi đến, Chiến Dã tưởng xảy ra đại sự, ngay cả quần áo cũng không thay đổi, đỉnh khôi quán giáp, bước đi uy vũ sinh phong.

"Mẫu hậu!" Vén rèm lên, Chiến Dã vội vàng kêu lên.

Trong tẩm điện đã đốt đèn sáng lên, Chiến Dã nhìn thấy hoàng hậu và Hồng Liên.

Trong khoảng thời gian ngắn trong lòng nhói một cái, hắn cứng ngắc đứng ở cửa.

Hồng Liên ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, đối với hắn dường như có vài phần quen thuộc.

"Nàng là Hồng Liên." Hoàng hậu biết hắn nhìn thấy cô gái này, nhất định rất kinh ngạc, dù sao khuôn mặt giống Bắc Nguyệt quận chúa như đúc.

"Nhi thần biết." Phục hồi tinh thần lại, Chiến Dã luôn luôn hỉ nộ không hiện ra mặt, cũng có vài phần tức giận, "Cô ta vì sao lại ở đây, mẫu hậu, cô ta phải....."

"Đây là muội muội ngươi."

Cô ta là người giết chết Anh Dạ...... Chiến Dã sắp thốt ra cũng không nói được.

Vạn phần khiếp sợ nhìn hoàng hậu, sau đó ngón tay run rẩy chỉ về Hồng Liên, "Cô ta? Không thể nào!"

"Chiến Dã, ngươi nghe mẫu hậu nói" Hoàng hậu đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng cầm tay hắn.

Chiến Dã nói: "Mẫu hậu, cô ta Hồng Liên của Điện Quang Diệu, bản tính hung tàn, giết người vô số"

"Hồng Liên, ngươi đi ra ngoài trước." Hoàng hậu đè lại tay Chiến Dã, biết tâm tình của hắn kích động, không thể tiếp nhận một muội muội đột nhiên xuất hiện.

Hồng Liên rất nghe lời, đứng lên đi ra ngoài, buông rèm xuống, để mẫu tử bọn họ yên tâm nói chuyện.

Hoàng hậu tinh tế kể lại chuyện cho Chiến Dã, năm đó như thế nào để lại dấu ấn Nguyệt Nha trâm, như thế nào bị đánh tráo, thân thế Anh Dạ là ai.

Chiến Dã nghe hốt hoảng ngồi xuống, vẻ tỉnh táo lạnh nhạt trước sau như một cũng không duy trì được nữa, vành mắt đỏ một vòng.

"Muội muội của ta, chỉ có một mình Anh Dạ." Nghe xong hết thảy, Chiến Dã vẫn kiên trì nói.

Hoàng hậu ôm hắn, cũng khóc rất thương tâm, "Anh Dạ tốt như vậy, mẫu hậu cũng chỉ nguyện nó là con gái ta, nó từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, mỗi người đều nói nó giống ta......"

Hồng Liên đứng ở ngoài rèm yên lặng nghe bên trong nói, hồi lâu mới chậm rãi tránh ra, đi tới thổi gió lạnh bên ngoài.

Anh Dạ công chúa?

Cô ta thật sự tốt như vậy sao?

Gió lạnh vù vù thổi, thân thể nàng đơn bạc, trên người chỉ mặc quần áo hơi mỏng, nhưng không hề thấy lạnh.

Phía sau có tiếng khôi giáp truyền đến, Hồng Liên vội vàng xoay người, nhìn thấy Chiến Dã vừa vặn đi tới. Trên mặt nàng vội vàng nở nụ cười, vừa định thốt lên một tiếng "Hoàng huynh", nhưng Chiến Dã lại như không phát hiện nàng, thẳng tắp rời đi.

Hồng Liên giật mình, đột nhiên giương giọng: "Thái tử điện hạ!"

Bước chân Chiến Dã dừng một chút, đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"

"Ta và ngươi đúng là một mẹ sinh ra, huyết thống thâm hậu, ngay cả quá khứ không hài lòng cũng nên tiêu tan hiềm khích chứ?" Hồng Liên nói.

"Huyết thống?" Chiến Dã nhẹ cười khẩy một tiếng, "Hồng Liên các hạ, chuyện đã qua ta vĩnh viễn không quên, mà nay ta và ngươi quan hệ mặc dù gần một tầng, nhưng đây là nhà đế vương, chuyện tay chân tương tàn là bình thường, anh em thân thiết cũng không nhất định hơn người ngoài."

Hồng Liên cười lạnh: "Không hơn người ngoài, ý ngươi là chỉ Hoàng Bắc Nguyệt?"

"Không nên nhắc đến nàng!" Chiến Dã lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén rét lạnh mang theo sát khí.

Hồng Liên mỉm cười: "Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại tự nhiên ta sẽ không nhắc tới. Nhưng nếu Hoàng Bắc Nguyệt trước kia đã trở về thì có lẽ ta sẽ muốn so cùng nàng."

Chiến Dã nghe thấy thâm ý trong lời nói của cô ta, bỗng nhiên xoay người nói:"Ngươi có ý gì?"

"Huynh trưởng muốn biết thì xin mời hảo hảo trân trọng muội muội ta đi, đừng để phụ hoàng cùng mẫu hậu lo lắng." Hồng Liên trên mặt chậm rãi cười nhẹ, quỳ gối hành lễ, sau đó tránh ra bên cạnh hắn rời đi.

Chiến Dã lạnh lùng ngưng mi, nhìn bóng lưng của nàng mà nắm chặt tay lại

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân chậm rãi xuất hiện, đứng ở bên người Chiến Dã.

"Cô ta nói vậy là ý gì?" Chiến Dã không nhịn được nói chuyện trong lòng cùng Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân.

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân nói: "cả đời Băng Linh Huyễn Điểu chỉ trung với một người, không rời không bỏ, không chết không thôi. Hắn thần phục Hoàng Bắc Nguyệt, nhất định sẽ không nửa đường đổi ý."

"Nhưng một năm trước, nó rời khỏi Bắc Nguyệt." Chiến Dã thì thào nói.

"Không chỉ như thế, hắn suýt công kích Bắc Nguyệt quận chúa, may mà điện hạ cùng Thương Hà Viện trưởng kịp thời ngăn trở, cùng phong ấn tại bảy tòa tháp trong rừng." Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân chậm rãi vừa nói.

Nhưng Chiến Dã lại trầm mặc xuống.

Băng Linh Huyễn Điểu tuyệt đối sẽ không công kích chủ nhân, trừ phi...

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân nhắm mắt lại, trầm tư trong chốc lát, đột nhiên hai mắt mở, mang theo vài phần kinh ngạc: "Điện hạ, Băng Linh Huyễn Điểu ở gần đây!".

"Làm sao có thể?" Chiến Dã cũng lắp bắp kinh hãi, lúc đầu hắn cùng Thương Hà Viện Trưởng hợp lực phong ấn, Băng Linh Huyễn Điểu không thể ra được!

Mà hoàng cung cách xa bảy tòa tháp.
Bình Luận (0)
Comment