Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1036

"Không sai, nhất định là hắn!" Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân nghiêm túc nói, "Còn có một sức mạnh rất cường đại cũng xuất hiện!"

"Đi xem một chút!" Chiến Dã không do dự nhảy lên lưng Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, lửa tím bay lên trời, trong nháy mắt biến mất.

Trăng sáng sao thưa, trong bóng đêm trầm lắng, một ánh sáng yêu hồng quang xẹt qua màn đêm như lưu hành bình thường, qua giây lát đã tới ngoài thành.

"Ha ha ha! Thật vất vả hất Phong Liên Dực sang một bên, ai có thể ngăn ta được?"

Trong bóng dáng Yêu hồng có một thanh lưỡi hái thật lớn màu đen dạo qua một vòng, trên lưỡi hái mang theo vệt máu tươi.

"Tên kia thật biến thái!"

Yểm lớn tiếng cười, duỗi tay trượt một vòng trong không khí liền cười nó: "Hóa ra trốn ở đây!"

Nói xong, thân hình đột nhiên nhanh hơn, như tia chớp trực tiếp xẹt qua bầu trời.

"Chủ nhân! Người đuổi theo là Yểm!"

Trong bóng đêm, Băng Linh Huyễn Điểu xuyên qua một cánh rừng rậm rạp, không nhịn được nói.

Nguyệt Dạ khoanh tay cau mày, nói: "Không thể bị hắn đuổi theo!"

"Nhưng......" Băng Linh Huyễn Điểu khó xử, cái loại cường giả trình độ như Yểm tốc độ nhanh dị thường. Muốn đua với hắn thật có chút lực bất tòng tâm a.

Nguyệt Dạ cũng biết rõ đạo lý này, cho nên mày nhíu lại chặt hơn, trong lòng yên lặng tính toán biện pháp.

Chính lúc vắt óc nghĩ, đột nhiên phía trước một mảnh lửa tím nóng cháy hiện lên, ngay sau đó, một con thú lớn cả người lửa tím thiêu đốt xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!"

Băng Linh Huyễn Điểu thoáng cái dừng lại, bay lên bãi đất cao, cúi đầu nhìn phía dưới.

Nguyệt Dạ cũng bị lửa tím hỏa làm nhắm mắt lại, hồi lâu mới chậm rãi mở.

Trong lửa tím lóng lánh, nam tử mặc khôi giáp chậm rãi đi tới, ngẩng đầu lên bãi đất cao, nhìn cô gái trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu.

"Bắc Nguyệt?"

Dường như không thể tin trước mắt chứng kiến, vừa khiếp sợ lại vừa cảm động, Chiến Dã luôn luôn lạnh nhạt lại chậm rãi cười rộ lên.

Nguyệt Dạ ngẩn ra, nhìn hắn không nói gì.

Không biết phải nói gì, bởi vì nàng hiện tại căn bản không nhận ra hắn.

"Ha ha ha! Bắt được ngươi". Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười điên cuồng yêu nghiệt, lưỡi hái màu đen như trăng rằm, trong nháy mắt xẹt qua chân trời, hình thành một đạo lá chắn đen nhánh cong cong ở phía trước Băng Linh Huyễn Điểu.

Băng Linh Huyễn Điểu thở dài, quả nhiên bị đuổi theo.

Nguyệt Dạ ngẩng đầu, trong đồng tử xuất hiện màu đỏ đẹp đẽ, nhìn hắn chân mày hơi nhíu lại, bàn tay đè lưng Băng Linh Huyễn Điểu, hắn liền nhanh chóng hạ xuống, rơi trên mặt đất.

Sau đó một ánh sáng màu đỏ cũng theo sát nàng, rơi vào trước mặt nàng.

"Hắc hắc." Tà nịnh cười, lưỡi hái thật lớn ở trong tay dễ dàng chuyển động, khuôn mặt yêu nghiệt dưới ánh trăng hiện ra vài phần âm nhu.

Chiến Dã chưa bao giờ gặp Yểm, không biết lai lịch của hắn, nhưng nhìn tốc độ hành động liền biết là cao thủ, lửa tím vượt qua ngăn cản trước mặt Nguyệt Dạ.

"Ngươi đi trước." Chiến Dã trầm giọng nói.

Nguyệt Dạ cười nói: "Thái tử Chiến Dã không cần lo lắng, ta cùng người này có chút ân oán, nhưng không liên quan tới tánh mạng."

"Tiểu tử thúi xen vào việc của người khác!" Yểm gầm lên, lưỡi hái vừa chuyển, đao phong sắc bén đột nhiên kéo dài, qua giây lát tới ngay trước mặt Chiến Dã!

"Dừng tay!" Nguyệt Dạ hét lớn một tiếng, mà tốc độ né tránh của Chiến Dã cũng nhanh, lửa tím chợt lóe, người liền đứng trên thân cây cách mấy thước ở ngoài, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Yểm.

Thanh lý hết người vướng chân vướng tay, Yểm không thèm để ý tiếp, ngược lại cười tủm tỉm đi về hướng Nguyệt Dạ.

"Giam ta mười bảy năm, lúc đi ra đã muốn tìm ngươi báo thù, không ngờ ngươi lại chạy thoát."

"Ngươi muốn báo thù thế nào?" Nguyệt Dạ ôm hai tay, gặp nguy không loạn nhìn hắn.

Yểm vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi dưới của chính mình, nói: "Cho ngươi cũng nếm thử mùi vị bị giam là tốt nhất."

"Đáng tiếc ta không thích bị giam."

"Ngươi không có lựa chọn khi đi theo ta!"

"Thật không?" Nguyệt Dạ nhíu mi lại, đột nhiên cười rộ lên, cúi đầu nhìn ngón tay mình "Ngươi biết Chi Chi cùng Tiểu Hổ ở đâu không?"

Yểm vốn định nói hắn không có hứng thú biết, tuy nhiên nghĩ nha đầu này gian trá giảo hoạt, nhất định sẽ không vô duyên vô cớ hỏi một câu như vậy, bởi vậy trong lòng có chút bất an.

"Hừ! Bọn họ đi đâu?"

Nguyệt Dạ ngẩng đầu, nhìn hắn cười hắc hắc, nói: "Đi Cung Vạn thú, ta rất muốn đạt được linh thể của Hiên Viên Cẩn!"

Yểm rõ ràng nhíu mi một chút, tuy nhiên nói: "Ngươi không thể động vào nàng!"

"Không động được ta liền hủy không còn một mảnh, dù sao không phải đồ vật của ta, ta mới không cần!"

"Ngươi là xú nha đầu không lương tâm!" Yểm tức giận giậm chân,"Nàng tốt xấu là nãi nãi của ngươi, mà ngươi lại ác độc như vậy!"

Nguyệt Dạ hơi lắp bắp kinh hãi, tuy nhiên vẫn nói:"Ta không còn cách nào khác, hai người bọn họ không phải khế ước thú của ta, không biết hiện tại đi tới đâu rồi?"

"Ngươi chờ đấy cho ta! Ta sẽ không bỏ qua ngươi!" Yểm nghiến răng nghiến lợi nói một câu, sau đó không để ý nàng, vội vã đùng đùng rời đi.

Nguyệt Dạ cười đến cong cả người.
Bình Luận (0)
Comment