Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 401

Vũ Văn Địch rụt cổ, hắn biết hắn đang xen vào việc của người khác, chỉ là thấy điện hạ chán nản như thế, hắn không đành lòng nên mới lắm miệng nói mấy câu. (Dạ: hình như bị thiếu nhỉ, ta nghĩ là Dực ca bảo Địch lắm lời nên Địch mới ỉu xìu vậy)

“Vâng.” Vũ Văn Địch lặng lẽ đi ra.

Trong phòng, Phong Liên Dực ngồi bên cạnh của sổ.

Một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên trời. Đôi con ngươi màu tím của hắn phản chiếu ánh trăng, lộ ra quang mang mê ly, mê hoặc tâm hồn người khác.

“Ta biết ngươi hiểu, nhưng tâm của ngươi, ta lại không hiểu được nửa phần.” Thanh âm trầm thấp tựa như một tiếng thở dài vang vọng trong đêm khuya.

Trong bóng đêm, Băng Linh Huyễn Điểu cưỡi gió bay cao, Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên lưng nó, sắc mặt nàng vẫn như cũ trong trẻo lạnh lùng, tâm tình không chút gợn sóng.

Yểm trầm mặc một lát, chợt bật cười: “Tương vương hữu mộng, thần nữ vô tâm (Dạ: tỷ dụ về sự tương tư đơn phương), Cửu hoàng tử của Bắc Diệu Quốc thật là một người thú vị nha, không ngờ lại nảy sinh tình cảm yêu đương với một nha đầu độc ác như ngươi.”

Hai mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe lãnh quang, khóe miệng cong lên, dùng giọng điệu giọng mỉa mai nói: “Ngươi ghen tỵ sao? Lão quái vật, ngươi sống lâu như vậy, đã có ai vì ngươi xuất ra một mảnh chân tình chưa?”

Yểmhừmột tiếng, có chút kiêu ngạo mà nói: “Trước khi bị phong ấn, trên trời dưới đất đều chỉ có mình ta duy ngã độc tôn, khi đó, người trên thế gian nào có ai có thể cùng ta sánh vai, phong tư của ta lúc đó, nha đầu nhà ngươi sao có thể tưởng tượng ra được?”

“Hắc hắc, ngươi không phải đang nói khoác đó chứ? Dáng vẻ của ngươi khi ở trong Hắc Thủy Cấm Lao có điểm nào gọi là phong tư sao?” Hoàng Bắc Nguyệt trào phúng nói.

“Hừ! Dáng vẻ đó chỉ là hình thái sau khi ta bị phong ấn mà thôi, chờ ta ra ngoài được thì…”

“Ngươi không thoát ra được đâu!” Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh: “Ngươi là lão quái vật vô dụng, ngươi không giúp ta được cái gì hết, suốt ngày chỉ biết châm chọc khiêu khích, có quỷ mới cho ngươi thoát ra ngoài! Chờ ta tìm ra bí mật của Vạn Thú Vô Cương, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!”

“Ngươi…ngươi đã đáp ứng thả ta ra ngoài nha!” Yểm nóng nảy nói.

“Đáp ứng rồi thì sao? Đối với loại người như ngươi, dù không giữ chữ tín thì ta cũng không cảm thấy mất thể diện!”

Yểm hít sấu mấy hơi, tức đến mức hô hấp không thông, nếu không phải giờ phút này đang bị phong ấn, hắn nhất định sẽ đem nha đầu kia đánh cho một trận!

Quá không nghe lời! Quá kiêu ngạo rồi!!!

Hoàng Bắc Nguyệt cười lớn. Nghe thấy tiếng cười cuồng ngạo này, Yểm không khỏi cẩn thận suy nghĩ lại, hình như hắn bị nàng chơi một vố rồi!

Mới rồi đang nói chuyện của nàng, hắn có nóiPhong Liên Dực nảy sinh tình cảm với nàng, nha đầu này chắc hẳn ngượng ngùng nên mới chuyển đề tài, đùa cợt hắn!

Hừ, thật là một nha đầu giảo hoạt mà!

“Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi năm nay thật sự chỉ mới mười hai tuổi thôi sao?”

“Hừ, mười hai tuổi thì sao?” Nàng đương nhiên không phải mười hai tuổi! Chỉ là, lúc nàng mười hai tuổi cũng chẳng thua kém bao nhiêu so với hiện tại!

“Ta sống nhiều năm, gặp qua vô số thiếu niên thiên tài, phàm là người lợi hại từ nhỏ, bản tính đều âm ngoan lãnh khốc, quả thật chưa bao giờ thấy qua nha đầu nào so với quỷ còn ranh mãnh hơn như ngươi!”

“Đó là do ngươi cô lậu quả văn! Không biết tuổi càng nhỏ càng dễ thành tinh sao? Lão quái vật, ngươi quá khinh thường người khác, sớm muộn gì cũng sẽ thua trên tay ta mà thôi!” Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra một tia lạnh lẽo.

Yểm nhẹ giọng hừ một tiếng: “Ta chỉ là người ăn nhờ ở đậu, không thèm đấu miệng với ngươi nữa!”

Hắn thừa nhận là tài miệng lưỡi của mình không bằng nha đầu này, mỗi lần đấu người thua đều là hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ một tiếng, nói: “Yểm, đến tột cùng trước kia ngươi là thứ gì, lợi hại như thế vậy mà vẫn bị người khác phong ấn sao?”

Nhắc tới chuyện cũ, Yểm không khỏi thở dài một hơi: “Nếu không phải nhất thời khinh thường, ta cũng sẽ không luân lạc đến mức này! Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi thả ta ra đi, ta chỉ giúp ngươi, tuyệt đối sẽ không hại ngươi đâu!”
Bình Luận (0)
Comment