Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 402

“Chuyện này về sau hãy nhắc lại.” Hoàng Bắc Nguyệt cắt đứt lời của hắn: “Yểm, ta muốn ngươi đem hết thảy chuyện tình của Quang Diệu Điện cùng Tu La Thành nói cho ta biết, hai địa phương này chính là uy hiếp lớn nhất đối với ta hiện tại!”

“Nói cho ngươi, ta cũng không có chỗ tốt gì nha…” Yểm nhỏ giọng nói thầm. Trước mặtHoàng Bắc Nguyệt, hắn căn bản không thể nói điều kiện, nha đầu kia hoàn toàn nắm quyền chủ động, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nàng muốn biết cái gì thì phải nói cho nàng biết.

Nếu không may chọc nàng mất hứng, vậy hắn sẽ bị nàng uy hiếp ngay.

“Chỗ tốt có rất nhiều, nhưng phải xem biểu hiện của ngươi thế nào nữa.” Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi mỉm cười.

Yểm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn ngoài việc biết gì nói nấy, đem hết thảy tin tức về hai tổ chức mạnh mẽ nhất trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp là Quang Diệu Điện cùng Tu La Thành nói cho nàng.

Khoảng hơn ba trăm năm trước, Quang Diệu Điện mới xuất hiện trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, khi đó, Tu La Thành đã là một tổ chức hắc ám xưng bá đại lục từ lâu. Bọn họ vô cùng cường đại và thần bí, đã có vô số người mạo hiểm không sợ chết muốn đi thăm dò Tu La Thành, song kết quả đều là một đi không trở lại.

Tu La Thành rất thần bí, thủ đoạn làm việc của bọn họ vô cùng kín kẽ, làm cái gì cũng không lưu lại dấu vết.

Tục truyền từng nói, người của Tu La Thành đều là quái vật, không phải đầu trâu mặt ngựa, đầu người thân rắn, thì là đầu người thân sư tử, hình dạng cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa bọn họ còn uống máu người, ăn thịt người, cùng ngạ quỷ (Dạ: quỷ đói) ở Địa ngục trong truyền thuyết không khác gì.

Đã từng có một quãng thời gian, mọi người trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều vô cùng hoang mang, bởi vì người của Tu La Thành sẽ tùy thời xuất hiện bắt đi những hài tử tuổi còn nhỏ hoặc các thiếu niên thiếu nữ có diện mạo xinh đẹp. Khi những người bị bắt này trở về, bọn họ không phải bị chặt đầu chết thảm thì cũng là hoảng sợ quá độ, hoàn toàn biến thành si ngốc.

Bầu không khí khủng hoảng này bao trùm đại lục hơn mấy trăm năm, sau đó, Quang Diệu Điện đã xuất hiện.

Sự xuất hiện của Quang Diệu Điện giống như một ngọn đèn thần thánh, hoàn toàn đối nghịch với Tu La Thành. Tu La Thành làm điều ác thì bọn họ làm việc thiện, Tu La Thành bắt người thì bọn họ cứu người.

Lúc ấy, Hồng Liên cùng Mặc Liên đời thứ nhất đã xuất hiện, bọn họ là một cặp tỷ muội sinh đôi, thực lực cường đại, phong mang không người nào dám khinh thường. Quãng thời gian này, người Tu La Thành gặp các nàng cũng phải nhượng bộ lui binh.

Quang Diệu Điện tựa như chúa cứu thế giáng xuống trần gian, thế nhưng hào quang thần thánh của bọn họ lại không kéo dài được mấy năm. Một ngày kia, bọn họ bỗng dưng đi lùng sục những người có thực lực cường đại ở mỗi nước, sau đó đánh bại, giết chết rồi cướp đoạt Linh thú của họ.

Không ai biết nguyên nhân bọn họ làm như vậy, chỉ biết Quang Diệu Điện thần thánh đã không còn đối nghịch cùng với Tu La Thành, ngược lại cấu kết với nhau, làm ra những chuyện càng vô nhân đạo hơn, điều này rốt cục đã triệt để chọc giận các nước.

Hơn một trăm năm trước, một thiên tài kinh tài tuyệt diễm đã ngang trời xuất thế. Hắn là Triệu hoán sư, nhưng lại sử dụng một loại thuật pháp chưa ai thấy qua, đầu tiên là đánh bại Hồng Liên cùng Mặc Liên của Quang Diệu Điện, sau đó lại một người một ngựa xông vào Tu La Thành, giết chết mười hai đại cao thủ của Tu La Thành!

Quang Diệu Điện cùng Tu La Thành liên thủ, phái ra mấy trăm cao thủ cùng nhau vây công người nọ, chẳng qua lực chiến của người kia trăm quân khó phá! Mấy trăm cao thủ đều vẫn lạc trong tay hắn.

Từ đó về sau, Quang Diệu Điện cùng Tu La Thành đều ẩn cư trong bóng tối, không dám ló mặt ra, truyền thuyết về hai nơi này cũng chậm rãi mờ nhạt theo thời gian.

Hoàng Bắc Nguyệt nằm ở trên giường, nhắm mắt lắng nghe thanh âm của Yểm, chờ hắn tự thuật hết mới mở miệng nói: “Tu La Thành thật sự giống như ngươi nói, bên trong đều là quái vật sao?”

Nàng nhớ tới Phong Liên Dực, hắn cũng là người của Tu La Thành, nhưng trên người hắn chẳng có điểm nào có thể liên hệ với hai chữ quái vật hết.
Bình Luận (0)
Comment