Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 707

Editor: Thiên Ân

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong chớp mắt thân thể Vị Ương bay ra ngoài như một con rối, thân rắn thật dài đập vào trên vách tường, nóc nhà giam bắt đầu lung lay, rơi xuống từng khối đá vỡ vụn.

Một khối đá vừa vặn rơi xuống đỉnh đầu Hoàng Bắc Nguyệt, nàng nhấc tay lên ngăn cản, một bóng ma màu đen đột nhiên lại xẹt qua, khối đá kia chưa rơi xuống đã bị biến thành cát vụn, bay trong không khí.

Hoàng Bắc Nguyệt buông lỏng, ngẩng đầu lên, thấy bóng ma màu đen kia hướng nàng lao xuống, hai cánh tay duỗi ra, đem nàng ôm lên.

“Mặc Liên!” Vị Ương bị bắn bay ra ngoài hết lên một tiếng quái gở, có chút tức giận, có chút sợ hãi, rõ ràng đối với Mặc Liên vẫn có vài phần e ngại.

Nàng vừa dứt câu, Mặc Liên đột nhiên nâng tay lên, lôi quang màu đen từ trên đầu ngón tay mạnh mẽ phóng ra, lôi điện chiếu sáng khuôn mặt hoảng sợ của Vị Ương, nàng nâng kiếm lên cố ngăn lại, toàn thân đột nhiên hiện ra một lớp băng trong suốt, cao hơn người ngưng tụ lại giống như quần áo mặc trên người!

“Phòng hộ giáp nguyên khí thuộc tính băng!” Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh, Vị Ương đã có thể ngưng tụ nguyên khí tạo thành giáp bảo vệ bao bọc cơ thể, vậy thực lực của nàng, e là sắp tiến vào thiên cấp!

Điều càng làm cho nàng sợ hãi không phải là cấp bậc hiện tại của Vị Ương, mà là....... Mặc Liên!

Nếu nói thực lực của Vị Ương trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp đã ở cấp bậc thần thánh. Nhưng sức mạnh của nàng như vậy ở trước mặt Mặc Liên, lại không có tác dụng, vậy hắn đến cùng là đang ở cấp độ biến thái nào?

Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ lại một chút, cho tới bây giờ nàng chưa hề nhìn thấy Mặc Liên chính thức ra tay, nhưng với năng lực kinh khủng của hắn, còn có huyễn linh thú không biết đã tiến hoá đến dạng gì, chỉ cần xuất hiện, tất cả nhưng cao thủ ở trước mặt hắn trong chớp mắt đều thay đổi sắc mặt.

Người như vậy, nếu sau này trở thành kẻ địch của nàng, thật sự rất đáng sợ.......

Vị Ương dùng nguyên khí thuộc tính băng tạo giáp bảo vệ ngăn được một chưởng của Mặc Liên, tuy là vẫn nôn ra một búng máu nhưng vẫn có thể đứng dậy, thực lực đã khiến cho người ta phải nhìn lại bằng con mắt khác.

Mặc Liên không vui, lại nhấc tay lên, chuẩn bị giết chết nữ nhân này!

“Không cần giết nàng ta, chúng ta đi thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nói.

Vị Ương không thể chết bây giờ, là người đứng đầu của mười hai ma thần, thực lực của Vị Ương so với Hồng Liên của Quang Diệu điện chắc ở cùng một cấp độ, Tu La thành và Quang Diệu điện vẫn luôn đối địch, kìm chế thực lực của nhau, bởi vì như vậy mới có thể duy trì thế cân bằng nhiều năm nay.

Nếu Hồng Liên hoặc Vị Ương chết, sự cân bằng trước nay sẽ bị phá bỏ, việc có mặt của Mặc Liên đã khiến Quang Diệu điện chiếm ưu thế, hiện tại Tu La thành chưa lập Vương, nếu thiếu Vị Ương, thì mọi thứ sẽ bị Quang Diệu điện làm rối loạn.

Đến lúc đó, bị thiệt thòi đầu tiên sẽ là các quốc gia và thế lực trên đại lục Tạp Nhĩ tháp.

Sự loạn lạc hơn một trăm năm trước sẽ lại một lần nữa xảy ra.

Hoàng Bắc Nguyệt không phải người hay lo lắng vô cớ, cũng không có lòng từ bi đức độ như vậy, nhưng nàng không hi vọng lúc này xảy ra loạn lạc, không muốn những người bên cạnh nàng bị cuốn vào trong hỗn chiến.

Mặc Liên rất nghe lời của nàng, nàng nói không giết, hắn sẽ không ra tay, khuôn mặt âm u lạnh lẽo có chút quỷ dị, Vị Ương cắn răng, không cam lòng hỏi: “Mặc Liên, ngươi có ý gì? Nàng là người của Quang Diệu điện sao?”

Mặc Liên không muốn trả lời câu hỏi của nàng, giọng nói như vậy hắn nghe thôi cũng cảm thấy bực bội, khiến hắn muốn ra tay làm cho nàng im lặng mãi mãi! { #Ân: Tiểu Mặc của ta chỉ thích giọng của Nguyệt tỷ thôi! Người không liên quan …… biến đi! }
Bình Luận (0)
Comment