Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 708

Editor: Thiên Ân

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

“Ta không phải người của Quang Diệu điện.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng, sắc mặt tái nhợt hiện ra một chút tươi cười: “Đối với ngươi ta là bằng hữu, phải không?”

Sự âm u lạnh lẽo trên mặt Mặc Liên dần dần biến mất, thay vào đó một nụ cười nhẹ nhàng ám ấp, hắn gật gật đầu, đáp “Đúng!.” { Ân: ngây thơ đến phát sợ! Tiểu Mặc cứ như vậy thì không thể lấy vợ đâu! }

Vị Ương vô cùng khó hiểu, hoàn toàn không thể lý giải nhìn hai người bọn họ.

Bằng hữu?

Đó là cái thứ quỷ gì? -.-“

“Lộ ra vẻ mặt như vậy thật đáng thương.” Hoàng Bắc Nguyệt thương tiếc lắc đầu: ” Trong Tu La thành, đoạn tình tuyệt ái, các ngươi sẽ mãi không hiểu được thế nào là tình yêu và tình bạn, bằng hữu, là một loại ràng buộc kéo dài mãi mãi.”

“Cái thứ đó có ích lợi gì? Ta không cần đến!” Vị Ương bị nàng nhìn bằng ánh mắt đáng thương liền giận dữ hô lớn.

“Đương nhiên có tác dụng, ngươi nhìn xem, không phải là Mặc Liên đã tới cứu ta sao?” Hoàng Bắc Nguyệt cong môi cười, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vị Ương, trong lòng đối với nàng không rõ là đồng tình hay thương cảm.

Một người không có tình cảm, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào, cũng vẫn chỉ có thể cô độc tịnh mịch.

Cũng may, Phong Liên Dực lựa chọn từ bỏ tất cả mọi thứ ở Tu La thành, nếu không, hắn biến thành người không có tình cảm, nàng cũng không biết sẽ phải làm thế nào nữa.

Nghe xong lời nói của nàng, Vị Ương sửng sốt nhìn hai người bọn họ nhưng lại không cam lòng. Đánh, nàng đánh không lại Mặc Liên. Nói, nàng cũng không nói lại được Hoàng Bắc Nguyệt, trong lòng tức giận không chịu nổi!

Cái gì là tình bạn tình yêu, đều là đồ bỏ đi! Ở Tu La thành, mấy thứ như vậy tất cả đều không cần!

Chỉ cần có thực lực, sức mạnh cường đại, như vậy là đủ!

Không cần thiết phải cùng Vị Ương tiếp tục nói lời vô nghĩa, Mặc Liên ôm Hoàng Bắc Nguyệt, từ trong phòng giam đi ra ngoài, triệu hồi Huyễn Linh Thú, ngồi lên trên lưng nó, liền bay đi.

Dám tới một mình, xông vào Tu La thành cứu người, lại trắng trợn rời đi, kiêu ngạo cường đại, Mặc Liên thật đúng là kiểu người như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào bờ vai của hắn, đã cảm thấy an toàn, tâm tư dần buông lỏng, trong lồng ngực cuồn cuộn như nước, từ từ chảy ra một dòng máu tươi.

Chi Chi từ trên đầu của Huyễn Linh Thú liền chạy tới, thấy vết thương của nàng cùng khoé miệng đang chảy máu, liền nhảy đến bên cạnh ‘chi chi nha nha’ nước mắt lưng tròng lo lắng.

Mặc Liên không nhìn thấy, nhưng lại có thể ngửi được mùi vị của máu, mùi trên người nàng nồng như vậy không thể không để ý, hắn trầm mặc một lúc, liền từ trong nạp giới mà Hoàng Bắc Nguyệt cho lúc trước, lấy ra rất nhiều chai lọ, hỏi: “Dùng loại nào?”

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn, khóe miệng hơi hơi cong lên, những thứ này, đều là lúc trước nàng để lại trong nạp giới, chính là một ít thuốc chữa thương cơ bản, dùng với vết thương bình thường thì rất tốt, nhưng thương thế của nàng nặng như vậy, một chút cũng không có tác dụng.

“Không cần.” Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, “Ta đã xử lý qua miệng vết thương, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Những vết thương bị chảy máu hẳn đã không có vấn đề gì nữa, chỉ là phù nguyên bị lấy đi tạo thành nội thương, chỉ sợ trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể khôi khục.

Nàng bây giờ cũng giống như năm năm trước, thời điểm không có phù nguyên, thậm chí so với lúc đó nàng bây giờ càng thêm yếu đuối.

“Là ai?” giọng Mặc Liên âm trầm hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt biết là hắn muốn hỏi ai làm cho nàng bị thương thành như vậy, nhưng chuyện này, nàng không muốn kéo theo Mặc Liên vào, hắn không cần phải...... đối đầu với Linh Tôn.

Tâm tư hắn đơn thuần, hỏi vậy là muốn báo thù cho nàng, nhưng mà mối thù này, chỉ có thể chính nàng đi làm, nếu không, nàng sẽ không yên lòng!

“Đó là một việc ngoài ý muốn mà thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, “Mặc Liên, cám ơn ngươi đã tới cứu ta, mạng này ta thiếu ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment