Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 709

Editor: Thiên Ân

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

“Không cần cảm ơn ta.” Tâm tư Mặc Liên rung động một chút, mới nói: “Ngươi bị thương, ta rất khó chịu.”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lập tức cười nói: “Nếu là ngươi bị thương, ta cũng sẽ rất khó chịu.”

Mặc Liên cũng ngẩn ra, sau đó trên mặt nở nụ cười thật tươi, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn có thể nhanh chóng trở nên vui vẻ như vậy, trong lòng cảm thán thật là một người dễ thoả mãn, sống như vậy, sẽ không mệt mỏi chút nào.

Có Mặc Liên ở bên cạnh, nói thật nàng cảm thấy rất yên tâm,thiếu niên này tuy là người của Quang Diệu điện, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy đáng tin cậy hơn bất kì kẻ nào, ít nhất hắn tuyệt đối sẽ không làm nàng tổn thương, điều này trong lòng nàng vẫn luôn hiểu rất rõ ràng.

Mất máu quá nhiều, làm cho nàng dễ dàng buồn ngủ, hơn nữa bây giờ đã được an toàn, dựa vào vai của Mặc Liên, lại cảm thấy vô cùng ấm áp, từ từ có chút mệt mỏi.

Mặc Liên không biết nàng buồn ngủ, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, liền hỏi: “Cái gì là? Tình yêu?”

“A.......” Hoàng Bắc Nguyệt lười biếng lên tiếng, sau đó cười nói: “Cái này không có hình dáng cụ thể, nhưng mà đại khái có thể hiểu nó như là một loại cảm giác.”

“Cảm giác?”

Hoàng Bắc Nguyệt có chút buồn ngủ cười cười nói: “Có thể nói, khi mà ngươi không nhìn thấy một người nào đó, nhưng lại ngày đêm nhớ đến họ, ngay cả lúc ăn uống, trong đầu đều hiện lên hình ảnh người đó, muốn gặp mặt, nhưng thời điểm ngươi nhìn thấy họ, lại có cảm giác sợ hãi, sợ người đó sẽ biến mất, tim đập rất nhanh.......”

Chậm rãi nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt có chút buồn cười, cười rộ lên, nàng nói với Mặc Liên chuyện này làm gì? Người này đầu óc đơn thuần như vậy, làm sao hiểu được loại cảm giác phức tạp không rõ ràng này?

Hơn nữa những điều nàng nói cũng không hoàn toàn là tình yêu, đó là một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời nói.

Nàng cười cười, mắt cũng chậm chậm nhắm lại, dựa vào bờ vai của hắn nặng nề mê man ngủ.

Mặc Liên có chút sợ sệt nghĩ nghĩ, tưởng niệm, cùng tim đập.......!!!

Chi Chi đứng ở trên đầu gối của Mặc Liên, ngẩng đầu, hơi nghiêng một chút nhìn hắn, mắt to thấy biểu cảm suy tư của hắn, chớp chớp mắt, sau đó ‘chi’ một tiếng.

Một tay Mặc Liên túm lấy Chi Chi, đặt lên trên ngực, áp lỗ tai của tiểu tử này xát lại, Chi Chi bị bất ngờ không kịp tránh, mặt tròn tròn bị ép bẹp lép, không biết Mặc Liên đang muốn làm cái gì, tay và chân cùng giẫy đạp.

Để một lúc, Mặc Liên mới kéo nó từ trong ngực ra, Chi Chi chớp mắt to, khó hiểu nhìn hắn.

“Nhanh không?” Mặc Liên thấp giọng hỏi.

Chi Chi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu thật mạnh, biết Mặc Liên không nhìn thấy, liền nhảy xuống ở trên lưng Huyễn Linh Thú, miệng bắt chước theo âm thanh quái dị “thùng thùng đông”.

(Ân: hai cái con vật ngây thơ này hồn nhiên quớ *-.-*)

Nhận được sự xác nhận của Chi Chi, Mặc Liên đột nhiên cười rộ lên, mặt tái nhợt khi cười có vài phần cứng nhắc cùng mất tự nhiên, hắn rất ít khi cười, cũng không biết khi cười thì sẽ có bộ dạng như thế nào, ít nhất cho tới bây giờ hắn chưa từng cười trước mặt ai như vậy.

Nhưng đây là một loại biểu cảm tự nhiên, con người khi sinh ra, sẽ cười, hắn luôn luôn cứng nhắc, cho nên loại vẻ mặt này cũng không phải không tốt.

Chi Chi nhìn thoáng qua hắn cười, liền vươn hai bàn tay nhỏ dụi mắt của nó, liên tiếp lắc đầu, rồi lắc đầu, lại lắc đầu, biểu cảm kia không cần nói cũng biết có bao nhiêu kinh ngạc!

Thế nhưng Mặc Liên lại không nhìn thấy nó, nhẹ nhàng đem Hoàng Bắc Nguyệt hướng vào trong ngực hắn ôm chặt một chút, thấp giọng thì thào nói: “Tình yêu......!”
Bình Luận (0)
Comment