Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 183

Suy đoán ban đầu của Lâm Triều Tịch là, bởi Đẳng cấu đồ thị chuẩn xác xuất hiện thuật toán bán đa thức, sau khi chứng minh Đẳng cấu đồ thị chuẩn xác thuộc phạm trù NPC, giáo sư Tăng sẽ là người để lại một di sản vững chắc cho lịch sử Toán học. Vậy nên ông ông đã lấy các kết quả nghiên cứu nhiều năm trước của Lão Lâm, cuối cùng công bố sau khi hoàn thiện.

Thế nhưng…

Thế nhưng nếu bài chứng minh nhiều năm trước của Lão Lâm có sai sót thì bài luận văn này vốn sẽ không được trình bày. Còn việc rốt cuộc bài luận này đến từ đâu, trong quá trình làm giáo sư Phùng có hành vi sai trái gì không, quả thực những thứ đó đều chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Tất cả là vì nó có sai sót.

“Sao lại thế này?” Lâm Triều Tịch nghe được tiếng thở của chính mình, cô cố kìm nén để giữ bình tĩnh, song cô biết mình như đang đứng trong mưa, màng nhĩ nổ đùng đoàng, bị trận mưa này xối ướt đầm. 

Một lúc sau cô mới lại mở miệng, tuy nhiên vẫn không ngăn được giọng mình run rẩy: “Vậy cậu biết người gửi thư đến là ai không?”

“Tớ không biết.” Bùi Chi khẽ đáp: “Cậu biết không?”

“Tớ…” Lâm Triều Tịch bịt miệng: “Tớ chỉ cảm thấy thật lạ, nếu người viết thư đã nhận ra bài chứng minh có vấn đề, vậy sao không trình bày trên diễn đàn học thuật mà lại âm thầm gửi thư cho giáo sư Tăng, sau đó nhờ thuật lại.”

“Không lạ, đó hẳn là một người rất cẩn thận. Mọi quan điểm học thuật đều không thể tùy tiện phát biểu, nó cần sự đồng tình, giáo sư Tăng là một sự lựa chọn thích hợp.” Bùi Chi ngừng một chút: “Quan trọng hơn, đối với các nhà Toán học, phương hướng là thứ vô cùng quan trọng, phương hướng sai sót sẽ ảnh hưởng đến nghiên cứu học thuật của rất nhiều người. Nếu việc này do người ấy phát biểu, có khả năng sẽ thành đá bỏ biển hoặc không thì cũng phải mất một khoảng thời gian khá lâu để mọi người nhận ra vấn đề. Trong thư người ấy có nói không muốn những người khác giống mình, lãng phí một đời học tập với những sai lầm.”

Không muốn những người khác giống mình, lãng phí một đời học tập với những sai lầm.

Câu này thật nhẹ nhàng, cũng thật nặng nề. Đọc Full Tại truyenggg.com

“Người hẳn đã nghiên cứu từ rất lâu, cuối cùng lại sai sót, thật đáng tiếc.” Lâm Triều Tịch nói từng câu từng chữ, lồng ngực chua xót khó chịu.

“Đánh giá trên Hệ quả luận thì một chứng minh sai sót quả thực vô nghĩa.” Bên Bùi Chi hẳn đang có người giục cậu, nhưng cậu vẫn bình tĩnh như không, chậm rãi nói: “Nhưng đây là Toán học, mọi trải nghiệm với những thứ mình chưa biết đều vô cùng đáng quý.”

“Ừm.” Hai tay cô run rẩy, nói xong câu này cô gần như đã cạn kiệt sức lực.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng vọng từ loa nhà thi đấu của trường: “Tiếp theo, xin mời bạn Bùi Chi, sinh viên xuất sắc khoa Toán lên sân khấu đại diện phát biểu.”

Đúng là lúc thích hợp để gián đoạn, cô miễn cưỡng nói: “Cậu mau đi phát biểu kìa, chút nữa tớ vẫn kịp tiễn cậu ra sân bay, gặp lại sau nhé.”

“Bức thư còn đưa ra một hướng chứng minh mới trên cơ sở của lỗi sai.” Bùi Chi có vẻ đang chuyển từ chỗ yên tĩnh tiến vào hội trường: “Nhưng người ấy nói, sức khỏe của người ấy không cho phép bản thân tiếp tục nghiên cứu, sau khi xác định chắc chắn không thể tiếp tục nữa, người ấy sẽ đóng gói mọi bản thảo của mình gửi cho giáo sư Tăng. Tớ rất lấy làm tiếc.”

Cuộc gọi dừng lại ở đó.

Lâm Triều Tịch đứng trước cửa sổ văn phòng Lão Lâm, ánh mắt dời đến thùng giấy trên bàn, cô chỉ thấy trống rỗng khủng khiếp.

Vạn vật xung quanh trở nên nhạt màu, ánh nắng rực rỡ tới mấy cũng không thể khiến người ta nhìn được tia hi vọng.

Trước khi nghe cậu ấy nói câu cuối cùng, cô còn có vài ý nghĩ. Chẳng lẽ người viết bức thư không phải Lão Lâm, Lão Lâm chỉ báo cáo hành vi sai trái của giáo sư Tăng, cô vẫn còn cơ hội để làm gì đó cho Lão Lâm?”

Nhưng khi Bùi Chi nói “sức khỏe không cho phép ông tiếp tục nghiên cứu”, cô biết không thể nào là người khác được nữa, có lẽ cô cũng hết cơ hội rồi.

Bàn làm việc còn đặt những đề Toán Olympic Lão Lâm cố gắng hết sức làm, dòng tự đánh giá bản thân cũng vô cùng rõ ràng: Trí nhớ dài hạn không bị ảnh hưởng, công thức vẫn được ghi nhớ rõ ràng, song quá trình dùng gặp vài khó khăn. 

Thực ra Lão Lâm vẫn luôn tỉnh táo, ông từng cũng có ý định chống chọi nên mới gửi thư cho ban biên tập. Nhưng khi biết luận văn có sai sót, bản thân lại không thể tiếp tục, ông đành lựa chọn giải pháp xử lí tốt nhất.

Vì căn bệnh, ông buộc phải xử lí nhanh chóng, cũng vì vậy nên thầy Vương mới nói “giáo sư Tăng dựng cờ phản đối luận văn của giáo sư Phùng”.

Vì căn bệnh, đến giấy tờ bản thảo ông cũng đã đóng gói xong xuôi, chỉ chờ xác nhận nghỉ việc liền gửi đi. Sau khi từ biệt mọi người trong công ti, ông vui vẻ đi ăn mì với cô.

Trước giờ thứ ông quan tâm luôn là sự sai lầm của ông có khả năng sẽ ảnh hưởng đến người khác. Nhưng rõ ràng khi biết mình phạm lỗi, cũng là lúc ông tìm được nguồn cảm hứng mới, cũng như chạm đến đột phá bản thân.

Nhưng vì căn bệnh.

Lâm Triều Tịch ngồi xổm xuống cạnh bàn làm việc, cô nghĩ mặt mình lúc này hẳn là đã lem luốc nước mắt, tuy nhiên cô lại không hề khóc.

Thì ra khi người ta tiếc nuối đến tột cùng quả thực như những gì viết trong tiểu thuyết, cơ thể sẽ như bị vật gì đó khoét một lỗ siêu to, khi gió thổi qua, ta không nắm bắt được gì cả.

Lão Lâm đã quá hiểu, vận mệnh mới là ngọn núi tàn khốc nhất mà không ai có thể vượt qua.

Đứng trước ngọn núi này, tất cả mọi người đều bình đẳng, chẳng có gì ghê gớm cả.

Trước mặt là thùng các-tông được Lão Lâm đóng gói cẩn thận, trong vô thức, Lâm Triều Tịch lấy ra từng đồ vật bên trong, cô muốn biết rốt cuộc thứ bên trong có liên quan đến Đẳng cấu đồ thị hay vấn đề NPC hay không.

Nếu là vài tháng trước, có lẽ cô sẽ chẳng hiểu đống bản thảo này là gì, nhưng giờ cô đã có thể hiểu được đại khái.

Đọc từng trang bản thảo, cô nhận ra chúng thực sự là nội dung liên quan đến Đẳng cấu đồ thị.

Đại khái cô đã hiểu những mục Lão Lâm đánh dấu trong bản thảo, hiểu được những sai lầm trong quá trình chứng minh nằm ở đâu, những chỗ nào cần gợi mở hướng giải mới, những chỗ có thể tiến hành khám phá, tất cả đều được Lão Lâm viết rất rõ ràng.

Ánh nắng bao phủ xuống người cô, những tờ bản thảo bất kể cũ hay mới đều đang tỏa sáng lấp lánh.

Cô vẫn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Suốt bao nhiêu năm, bố cô vẫn luôn làm điều mình thực sự đam mê, ông làm trong âm thầm, tự mình tiêu khiển, tuy nhiên cũng vô cùng chú tâm và nghiêm túc.

Nhưng cũng chính vì nhận thức sâu sắc được điều này nên Lâm Triều Tịch càng cảm thấy khó mà chấp nhận.

Những năm tháng lặng lẽ nỗ lực, cuối cùng lại thất bại trước vận mệnh không thể chống chọi, lịch sử Toán học sẽ không tồn tại ba chữ Lâm Triệu Sinh, một ngày nào đó ông thực sự sẽ hòa với cát bụi, ngoài cô ra thì chẳng ai nhớ về ông. 

Kết quả thực sự không quan trọng sao?

Xem xong tờ cuối cùng, Lâm Triều Tịch hít một hơi thật sâu.

Dưới đáy thùng các-tông là vài cuốn sách Lão Lâm mang đi.

Một quyển “Dẫn luận vi tích phân và giải tích toán học”, một quyển 

“Approximation Algorithms for NP-hard Problems”, và một quyển “Luyện Toán Olympic mỗi ngày cho học sinh tiểu học”.

Những cuốn sách đó đều cũ mèm, cô giở từng cuốn ra xem, những phần có chỗ trống đều được Lão Lâm ghi chú. Bao nhiêu năm nay thói quen của Lão Lâm vẫn vậy.

Cuối cùng, Lâm Triều Tịch nhấc cuốn “Luyện Toán Olympic mỗi ngày cho học sinh tiểu học”, bìa sách là tranh minh họa rực rỡ sắc màu, ba chữ “Lâm Triều Tịch” viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cô hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra đây là tài liệu Lão Lâm dạy cô Toán Olympic hồi tiểu học.

Giở ra xem, bên trong quả nhiên dày đặc nét búi non nớt của cô. Lão Lâm trước nay chưa từng phê chữa vào bài, thỉnh thoảng chỉ viết mấy thứ linh tinh vào phần cuối cùng trong bài giải của cô.

Lúc thì vẽ “rùa”, lúc lại vẽ mấy con vịt, Lâm Triều Tịch không nhớ rõ cảnh tượng khi ông vẽ mấy thứ đó, nhưng cô chắc chắn rằng đó là những chuyện thực sự từng xảy ra ở thế giới này.

Bởi trong thế giới song song xa xôi kia, cô chưa từng làm những bài tập này, càng không có hồi ức này.

Cũng chính khoảnh khắc này, Lâm Triều Tịch cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của mình ở hai thế giới khác biệt.

Khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ quái đản chợt bay vào đầu cô, lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, lại để lại dấu ấn thật sâu.

Cô không khỏi liếc nhìn đống giấy tờ trắng như bông tuyết, đây là thứ Lão Lâm đã chạm đến đột phá nhưng không thể tiếp tục tại thế giới này.

Vậy ở thế giới kia thì sao?”

Ở thế giới ông không mắc Alzheimer, nơi Lão Lâm và cô từng chia li nhưng giờ vẫn sống rất yên ổn thì sao? Đọc Full Tại truyenggg.com

Dù nghe rất hoang đường, nhưng liệu cô có thể mang sự nghiệp còn dang dở của Lão Lâm ở thế giới này, cho Lão Lâm vẫn dư dả năng lực của thế giới kia không?

Tài liệu giấy rõ ràng không thể xuyên tới thế giới song song, cô buộc phải ghi nhớ các nội dung càng nhiều càng tốt, sau đó mang đi.

Nếu Lão Lâm đã khoanh đỏ ngày 30 tháng 6, vậy giờ chứng minh được sai sót thì đã sao, hành vi sai trái trong học tập giờ cũng trở nên vô nghĩa gì đã sao?

Lỗ hổng thời gian chính là lỗ hổng thời gian, hôm nay vẫn chưa đến hồi kết đấy thôi?

Kết quả sao có thể không quan trọng, kết quả vô cùng quan trọng!

Giờ ngày phút này, Lâm Triều Tịch đã sáng tỏ mục tiêu của bản thân, cô vô cùng chắc chắn.

Bất kể thành bại, cô đều muốn thử.

Một lúc sau, cô bình tĩnh lại. Việc đầu tiên cô làm là đứng dậy khóa trái cửa phòng làm việc của Lão Lâm.

Xong xuôi cô quay lại bàn làm việc của Lão Lâm, cô mở email tải xuống tài liệu luận văn hôm nay mới lấy từ thư viện trường Vĩnh Xuyên.

Phòng làm việc có máy in, quá trình in ấn luận văn hết sức thuận lợi.

Cô cầm giấy bút và luận văn vừa in ngồi xuống ghế sofa đơn quen thuộc của Lão Lâm, bắt đầu đọc từ dòng tóm tắt đầu tiên.

Luận văn này đã được xuất bản bán chính thức bởi giáo sư Phùng, có quá trình trình bày và phân tích, cũng như các ý tưởng chứng minh hoàn chỉnh. Việc đầu tiên cô phải làm là lí giải được chứng minh sai sót của giáo sư Phùng, không có giáo trình nào tốt hơn bài luận này.

Hơi nước chè đã bay xa, Lâm Triều Tịch vô cùng tập trung. Tuy nhiên, luận văn được viết bằng tiếng Anh, ngay cả khi trình độ tiếng Anh của cô khá cứng cáp cũng vẫn còn nhiều nội dung đọc không hiểu. Vì vậy sau khi tỉ mẩn đọc hết, cô lại lượt lại từ đầu, mới đó đã trôi qua một tiếng đồng hồ.

Mặt giấy được khoanh tròn bằng mực đỏ, chi chít dày đặc, cô ổn định lại tinh thần để đọc sang lượt thứ hai.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, giữa chừng quản lí Trương cũng từng tới gõ cửa.

Lâm Triều Tịch hô lên: “Cháu không đi, cho cháu nhờ một buổi chiều đi chú.” Vậy là đuổi người xong xuôi. 

Lượt thứ ba, cô đặt bài luận văn xuống rồi bước tới thùng giấy của Lão Lâm lấy tất cả bản nháp bày ra.

Giấy tờ trắng phau bày đày đất, cô ngồi quỳ trên mặt đất, sắp xếp lại tài liệu theo trình tự logic.

Tất cả nội dung được chia làm ba đống, bắt đầu từ giai đoạn trước khi chứng minh, cô giở trang bản thảo đầu tiên do Lão Lâm soạn.

Nhìn tổng thể, số lượng bản thảo vô cùng đồ sộ, vốn liếng Toán học của cô không đủ để lí giải tư duy của Lão Lâm, do đó cô khá chật vật với chúng.

Cô ước mình là Bùi Chi, liếc mắt qua là có thể gom toàn bộ nội dung vào đầu.

Nhưng rất hiển nhiên, cô không phải Bùi Chi.

Cô chỉ có thể cố gắng ghi nhớ nhiều nhất có thể. Nếu thực sự không thể lí giải nổi nữa, cô chỉ đành miễn cưỡng học thuộc.

Dưới áp lực về mặt thời gian, cô được trải nghiệm quá trình học thuộc đau khổ chưa từng có. Đối mặt với những quy trình hoàn toàn lạ lẫm, cô chỉ có thể ghi nhớ từng chút từng chút các kí hiệu, đặt tờ giấy xuống, tái hiện lại trong đầu, sau đó đọc lại lần nữa.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Cô bực tức chính mình trước kia không học nhiều hơn một chút, không thì đã có thể đẩy nhanh tiến độ hơn.

Nhưng cùng lúc, từ tận đáy lòng cô cũng cảm thấy may mắn.

May mà cô đã lựa chọn con đường đời khác hoàn hoàn, cô từng cố gắng học tập, chưa từng lười biếng, nhờ vậy mà khi đối mặt với đống tài liệu bạt ngàn, cô vẫn có can đảm để tiếp tục, để cố gắng.

Mặt trời ngả dần về đằng tây, điện thoại cô liên tục nhấp nháy.

Lớp trưởng: Voãi, cậu thực sự bỏ qua luôn lễ tốt nghiệp rồi, bao giờ mới đến lấy bằng tốt nghiệp đó?

Lục Chí Hạo: Sao cậu vẫn chưa đến, cậu bảo Bùi Chi ra thẳng sân bay à?

Hoa Quyển: Tớ còn đến sân bay rồi đây này, sao cậu vẫn chưa tới, địa vị trong showbiz còn to hơn tớ luôn rồi hả?

Lần tiếp theo ngẩng đầu, phía chân trời là mảng ráng chiều rạng rỡ, lộng lẫy như ngọn lửa.

Lúc này, màn hình điện thoại vừa tối lại lóe sáng.

Bùi Chi: Cậu giải quyết xong việc chưa?

Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Lâm Triều Tịch ngẩn người chốc lát, sau đó cô nhận ra mình đã không thể đuổi kịp tới sân bay.

Mọi lời bày tỏ cô chuẩn bị từ trước đều trở nên cô nghĩa, sắc trời hôm nay không mấy trong trẻo, thì ra những lời tạm biệt trên hành lang bên ngoài giảng đường bậc thang ngày ấy không phải lời chia ly.

Kể từ giờ phút này, khoảng cách duyên số đằng đẵng giữa bọn họ có lẽ mới thực sự không còn cơ hội tương phùng.

Lâm Triều Tịch đặt xuống trang giấy cuối cùng, cô đứng dậy.

Tà dương ngoài ô cửa đỏ rực như máu, mọi cảnh vật trong thành thị được nhuộm trong vầng sáng đỏ cam diễm lệ.

Bước tới ô cửa, mở máy gọi cho Lão Lâm, cô bật loa ngoài, đặt điện thoại xuống bệ cửa.

Cô hít một hơi thật sâu, tay nhấc bút viết lên cuốn sách “Luyện Toán Olympic mỗi ngày cho học sinh tiểu học” của cô một chữ——“E”

Điện thoại được kết nối.

“Đồng chí Lão Lâm, con có một câu hỏi.” Lâm Triều Tịch giơ tay còn lại mở chốt cửa sổ: “Trên cuộc đời đằng đẵng nhưng cũng rất tươi đẹp này, liệu bố có tìm được điều mình thật lòng muốn làm, cũng như chưa từng thấy hối hận với lựa chọn ban đầu của mình, dù chỉ là trong chớp mắt hay không?” 

——“=mc”

Ánh chiều tà ngoài cửa rực rỡ như lửa, điện thoại cô hiện ra dòng tin nhắn Lục Chí Hạo vừa gửi tới.

Lục Chí Hạo: Bọn tớ đến sân bay cả rồi, bao giờ cậu mới đến, cả Bùi Chi nữa…

Cửa sổ mở toang, gió hè lùa vào thổi tung những trang giấy bày đầy mặt đất.

“Đương nhiên.” Lão Lâm nói.

——“^2”
Bình Luận (0)
Comment