Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 184

Đương nhiên, có thể đương nhiên là có.

Đương nhiên, cũng có thể đương nhiên là không.

Lúc Lâm Triều Tịch mở mắt, phản ứng đầu tiên của cô là không gian xung quanh thật rộng lớn, khác hoàn toàn với cảnh tượng trong văn phòng Lão Lâm. Hiển nhiên là cô đã xuyên tới thế giới song song một lần nữa, thật tuyệt.

Nhưng ngay sau đó, cô thấy khóe môi đau điếng, xung quanh là tiếng la hét thất thanh, màng nhĩ cô nhức nhối.

Khoang mũi sặc mùi thuốc sát trùng, tầm mắt trông thấy một mảng tím, mất một lúc phản ứng Lâm Triều Tịch mới nhận ra đó là màu trên da thịt cô. Mảng tím có một vết trầy lớn, sau khi sát khuẩn thì lưu lại màu tím đen trên da.

Cô nhìn vết thương của mình, giơ tay khẽ chạm vết thương bên khóe miệng, cảm giác đau nhói khiến các giác quan của cô trở nên chân thực hơn.

Quả nhiên là cô đã trở lại. Đọc Full Tại truyenggg.com

Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Em nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi! Trông có ra dáng học sinh không, học đâu ra cái thói tụ tập đánh nhau không biết!?”

Vết thương khâu lại xuyên qua da, đỉnh đầu cô truyền tới giọng nói phẫn nộ giải thích cho tình huống hiện tại.

“Xoẹt” một tiếng.

Lâm Triều Tịch hiểu ra, cô đã xuyên về năm lớp 10, Lão Lâm vẫn chưa bị tai nạn, đây là thời điểm tất cả mọi việc còn kịp cứu vãn.

Hiện tại cô vừa đánh nhau với người ta, kết quả là lưỡng bại câu thương, bị đưa đến phòng y tế của trường để xử lí vết thương.

Người vừa mắng cô là chủ nhiệm lớp, cô giáo Mai, như đang đồng tình với lời mắng mỏ của cô Mai, bác sĩ mạnh tay thao tác.

Lúc này Lâm Triều Tịch mới thấy người cô ngoài vết tím vừa được khử khuẩn kia còn có một vết thương phải khâu lại.

Đó là vết dao cứa, rất dễ nhận diện.

Nhưng cô vẫn chưa có được kí ức về nguyên nhân đi đánh nhau của Lâm Triều Tịch ở thế giới này, tuy nhiên lúc này cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Bác sĩ của trường buộc chỉ hoàn thiện vết khâu, giáo viên chủ nhiệm vẫn đứng cằn nhằn, Lâm Triều Tịch nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là 5 giờ 40 phút chiều, cô mặc đồng phục, lưng đeo cặp sách, có lẽ là tan học xong liền đi đánh nhau với người ta…

Còn Lão Lâm, giờ này chắc ông đang chuẩn bị lên lớp dạy thêm ở trại trẻ Sao Đỏ.

“Khâu xong miệng vết thương rồi, về nhớ bảo phụ huynh đưa em đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván.” Bác sĩ sát khuẩn vết thương lần cuối: “Con gái con đứa đừng như đám con trai, động tí là động đao động thương.”

“Cảm ơn thầy, thưa cô em muốn đi vệ sinh.” Lâm Triều Tịch nhìn cặp sách trên mặt đất, cô giơ tay nói.

Cô Mai rất cảnh giác: “Tôi nói em biết Lâm Triều Tịch, chuyện này chưa xong đâu, em tưởng em không nói thì tôi không biết hả?”

Không đợi chủ nhiệm nói hết, Lâm Triều Tịch đã nhảy xuống giường lách người qua hai thầy cô rồi ôm cặp bỏ chạy.

Sau lưng vọng tới tiếng chủ nhiệm rống lên, Lâm Triều Tịch chạy qua hành lang, ba bước làm hai chạy xuống bậc, căn bản là tiếng la ó của chủ nhiệm chẳng chút uy hiếp với cô.

Thời gian cấp bách, cô buộc phải gặp được Lão Lâm ngay lập tức.

Cắm đầu cắm cổ chạy băng băng, luồng gió nóng thổi qua tai, băng qua sân trường, xuyên qua đường phố, tiếng còi thổi thật dài theo gió truyền tới, tất cả đều là cảnh tượng của bảy năm trước.

Đúng vậy, cô thực sự đã trở lại.

Mọi thứ đều còn cơ hội.

——

Chạy một mạch đến cổng trại trẻ Sao Đỏ, Lâm Triều Tịch đứng trên ngưỡng cửa thò ra một đoạn.

Trên tường có các kiểu bảng hiệu bằng đồng với nhiều cái tên khác nhau, điểm duy nhất khác với lần cuối khi cô còn ở đây là có thêm một cái bảng đen nhỏ.

Trên bảng đề dòng chữ: Lớp dạy thêm Toán cho học sinh cấp một, cấp hai. Ngoài ra còn vẽ mũi tên kí hiệu “đi vào trong”. Con người Lão Lâm trước này đều khá tùy tiện, bởi vậy cái mũi tên này có lẽ là tác phẩm đầy nỗ lực của ông với sự nghiệp.

Đã đến giờ tan học, cổng trại trẻ đông đúc, đa phần đều là phụ huynh đến đón con. Mọi người chuyện trò rôm rả, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Triều Tịch ngây người trong chốc lát, từ lần trước rời khỏi thế giới phô mai đến nay cũng không quá lâu, sao giờ lớp dạy thêm của Lão Lâm trông như bị người ta chen đến nát cả cửa thế này?

Nếu vậy thì Lão Lâm còn thời gian mà nghiên cứu không?

Cổng ra vào chật ních người, Lâm Triều Tịch nhìn ngó xung quanh, cùng lúc đó các phụ huynh cũng quét cô một lượt từ đầu đến cuối.

Cô cúi đầu nhìn, vết thương trên cánh tay bắt đầu rỉ máu, vết thương vừa được sát khuẩn bằng thuốc tím cũng ướt nhẹp, trông rất dữ tợn.

Cô lấy áo đồng phục trong cặp khoác lên rồi chỉnh lại quần áo. Xốc lại tinh thần, cô lại bước vào trại trẻ.

——

Lớp học của Lão Lâm nằm ở một góc khá hẻo lánh, không có cửa sổ cũng không có nắng rọi vào.

Bên ngoài lớp học có cây long não cao to che khuất bầu trời, thời tiết chớm thu, ánh nắng bị chắn lại khiến người ta cảm thấy mát mẻ, đến đông thì âm u lạnh lẽo thấu xương, nhưng đây là chỗ Lão Lâm tự chọn.

Lâm Triều Tịch tiến lên một bước, cô gõ cửa. Lựa chọn của Lão Lâm cả đời này cô cũng không hiểu.

“Mời vào.”

Tiếng nói bên trong khiến cô giật cả mình.

Lâm Triều Tịch đẩy cửa tiến vào, Lão Lâm ngẩng đầu khỏi đống sách vở, trông ông trẻ hơn so với bảy năm sau một chút.

Não cô tự động tái hiện lại cảnh tượng trước khi tới đây, mới nãy còn ngồi trong tiệm mì đánh chén với Lão Lâm.

Lão Lâm khi đó và Lão Lâm lúc này cũng chẳng khác nhau là bao, ít nhất lúc đó trông cô không mấy bất thường.

Lão Lâm vẫn luôn ung dung thản nhiên, dù trải qua chuyện gì đi nữa thì ánh mắt khi ông hỏi cô “có việc gì” vẫn vậy.

Vốn cô tự cho rằng sau một hồi chạy như điên bản thân đã thải bớt cảm xúc trong lòng, song khoảnh khắc gặp lại Lão Lâm, hốc mắt cô vẫn ửng đỏ. 

Có lẽ trông cô lúc này thê thảm ê chề, đồng phục cũng nhem nhuốc, mặt mũi chắc chắn còn có vết bầm tím. Hiếm thấy Lão Lâm đứng dậy bước tới, ông lặp lại câu hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Lâm Triều Tịch khịt mũi: “Con vừa nằm mơ.” Đọc Full Tại truyenggg.com

“Bảo vừa ngã một cú nghe còn đáng tin hơn.” Lão Lâm liếc cô từ trên xuống dưới.

Lâm Triều Tịch vẫn khịt mũi, cô cúi đầu: “Bố cứ coi như con vừa nằm mơ sau khi bị ngã một cú đi.”

“Ngã mà cũng nằm mơ được, Alice hả?”

Lâm Triều Tịch: “Dạ?”

Lão Lâm cũng ngẩn người: “Chẳng lẽ cô bé ngã xuống hố thỏ tên Patrice…”

Lâm Triều Tịch: “…”

Vẫn là hương vị quen thuộc, phong cách quen thuộc.

Cũng không biết vì sao, hễ đứng trước Lão Lâm là mọi cảm xúc cô cố gắng kìm nén đều bị hai câu nói của ông khiến cho tất cả đều chẳng có gì ghê gớm.

Thì ra mọi cái cớ chuẩn bị trước đều vô dụng, Lâm Triều Tịch nghĩ bụng, thôi thì thẳng thắn một phen vậy.

“Con có vào câu hỏi.” Cô ngồi bệ vệ đối diện Lão Lâm, sau đó nhận ra trên bàn ông có vài tờ nháp.

Nội dung trên đó vài giờ trước cô còn thấy lạ lẫm, tuy nhiên giờ chúng đã khắc sâu trong đầu cô.

Đó là bài chứng minh liên quan đến Đẳng cấu đồ thị của Lão Lâm, những khi rảnh rỗi, rõ ràng là ông vẫn luôn làm việc mình thích, chỉ là trước kia cô không hề để ý thấy.

“Mời nói.” Lão Lâm rất khách sáo, ông còn làm động tác mời.

Lâm Triều Tịch hoàn hồn: “Bố thích Chân Cơ hay Đát Kỷ?”

“Chân Cơ.”

“Magneto và giáo sư X bố thích ai hơn?”

“Thích như nhau.”

“Bố thích “Mễ Mông” hay “Fried Green Tomatoes”?”

“Đấy là cái gì?”

“Bố nhìn nhận thế nào về Phép Đẳng cấu đồ thị?” cuối cùng, Lâm Triều Tịch chậm rãi nói.

Lão Lâm: “…”

——

Lâm Triều Tịch sẵn sàng rồi, Lão Lâm nghe xong hẳn sẽ hỏi cô “con nghe được ở đâu ra” cho xem.

Nhưng Lão Lâm xưa nay thích xuất bài không theo bất cứ nguyên tắc nào, ông chỉ hỏi: “Con muốn nghe phần nào của Đẳng cấu đồ thị?”

Lâm Triều Tịch hơi ngẩn người, cô nghĩ đây mới đúng là Lão Lâm, cuối cùng chỉ đành thành thật: “Con muốn biết, bố có muốn đánh hạ câu đố nào liên quan đến vấn đề này không?”

“Ồ, bố khá quan tâm liệu Phép Đẳng cấu đồ thị chuẩn xác có thuộc vấn đề NPC hay không.”

Lâm Triều Tịch quyết định giả ngu: “NPC gì cơ, cái trong game đấy á?”

Lão Lâm: “…”

“Tên tiếng anh đầy đủ là Non-deterministic Polynomial complete problem, dịch là Bài toán NP-đầy đủ. Để tìm ra gốc rễ của vấn đề này, ta phải bắt đầu từ…”

Lâm Triều Tịch trừng mắt nhìn Lão Lâm, không ngờ Lão Lâm lại nghiêm túc giới thiệu với cô, cả đời bố cô đúng là biết gì nói nấy, trước nay đều rất thẳng thắn.

Sau khi nói một hồi, ông dừng lại ở một thời điểm thích hợp, hỏi: “Sao con lại hỏi cái này?”

Lâm Triều Tịch không thể nói với ông rằng: Con đến từ tương lai, biết trước trong tương lai bố sẽ hối tiếc vì không thể hoàn thành việc này trong suốt phần đời còn lại, vậy nên lần này tới để đốc thúc bố sớm ngày hoàn thành công trình nghiên cứu.

Cô chỉ biết nói “Vì xem trộm bản thảo của ông thấy ông có vẻ rất bận rộn với vụ này”.

Lâm Triều Tịch quan sát thái độ của Lão Lâm.

“Ờ.”

Trông Lão Lâm khá bình thản, Lâm Triều Tịch dò hỏi: “Sao bố không làm cho xong đi?”

Như để trả lời câu hỏi của cô, tiếng nói chuyện rì rầm của học sinh ngoài cửa vọng tới.

“Thầy Lâm ơi, thầy Lâm ơi, đến giờ vào học rồi!”

Vài học sinh chạy tới, đó là những đứa trẻ trong trại trẻ Sao Đỏ, não Lâm Triều Tịch hiện ra một đoạn kí ức của Lâm Triều Tịch ở thế giới này.

Sau khi công bố kết quả thi trung học phổ thông, tất cả học sinh theo học lớp dạy thêm của Lão Lâm đều đạt số điểm xuất sắc, theo nhìn nhận của Lão Lâm thì đây là điều hiển nhiên. 

Nhưng thật không may, phụ huynh của một học sinh trong lớp là phóng viên, họ giúp Lão Lâm tuyên truyền một phen thông qua các tờ báo chiều và truyền thông đa phương tiện. 

Sau lần đó, tin tức 35 học sinh lớp học thêm Sao Đỏ (tên Lão Lâm tự đặt) trúng tuyển tập thể vào trường trung học phổ thông Thực nghiệm lan rộng khắp thành phố.

Phụ huynh các nhà hay tin liền ùn ùn kéo tới, họ kéo nhau xông tới cửa tìm Lão Lâm.

Với tính cách của Lão Lâm, chuyện dạy học không phải bạn xin tôi tôi đồng ý, bạn trả tiền tôi dạy bạn học, nhưng suy cho cùng âu cũng là con người, đều là động vật mang thuộc tính xã hội.

Một ngày nọ, viện trưởng Đảng của trại trẻ tới gõ cửa phòng làm việc của Lão Lâm, nghe nói là phía trên có người lôi kéo quan hệ, nhờ vả chỗ viện trưởng Đảng.

Lâm Triều Tịch cũng không biết họ đã nói những gì, về sau, Lão Lâm dễ dãi hơn, sau khi chọn được những học sinh thuận mắt mình, ông lại nạp thêm một lớp tiểu học cao cấp và lớp cấp hai.

Từ đó trở đi, Lão Lâm bận bịu lu bù lên gấp bội. 

Lâm Triều Tịch khịt mũi, đám nhóc ngoài cửa phấn khích như thể đi học thêm Toán là điều vô cùng khoái trá.

Nếu cô không biết trước tương lai, hẳn là sẽ rất mừng cho Lão Lâm. Nhưng hiện giờ, cô chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện, bao gồm cả sự tồn tại của cô, đều đang làm chậm trễ thời gian của Lão Lâm.

Hơn nữa đây không hoàn toàn chỉ vì cô buộc phải đem kết quả về cho Lão Lâm của thế giới phô mai, mà còn có nguyên nhân thứ hai là dựa vào tuyến thời gian ở thế giới phô mai, từ giờ cho đến khi Lão Lâm xảy ra tai nạn không còn nhiều thời gian.

Vụ tai nạn đó chỉ là một trong những nguyên nhân hình thành căn bệnh Alzheimer. Nếu đã xác nhận không thể ngăn cản vụ tai nạn xảy ra, hoặc xác định chắc chắn Lão Lâm sẽ mắc Alzheimer, cô cũng sẽ không để Lão Lâm ở thế giới phô mai phải ôm hối tiếc đến cuối đời.

Lúc này buộc phải tranh thủ thời gian.

Lúc cô đã tính rõ ràng mọi hướng đi, đám nhóc cũng vừa chạy mất.

Gió thổi cuốn theo mùi mồ hôi của đám con trai, cây long não bên ngoài chập chờn lay động.

Thời gian bỗng như ngừng lại, Lâm Triều Tịch ngây người. Cô chợt thấy rõ ngày mình rời khỏi thế giới này.

Ngày 21 tháng 12.

Ngày Lão Lâm gặp tai nạn.

Dù kết quả có thế nào đi nữa, dù cô ngăn được vụ tai nạn hay nắm được nghiên cứu về Đẳng cấu đồ thị, cô đều phải rời khỏi thế giới này.

Đây là điều chắc chắn, không thể nào làm trái và ắt sẽ xảy ra.

Tim cô như sắp nổ tung, tư duy lại tỉnh táo cực độ.

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, cô đã hạ quyết định: “Con cho rằng bố nên tập trung vào Toán học, đừng để việc dạy học làm phân tán sự chú ý.”

Cô đã chuẩn một đống cách mở lời, cách đối đáp với câu hỏi của Lão Lâm, nhưng Lão Lâm lại hỏi: “Nhưng ban đầu con xui bố đi dạy học mà?”

“Đúng là con.”

Vẫn là giọng điệu hời hợt ấy: “Rốt cuộc con muốn bố làm gì?”

“Con muốn bố làm chuyện mố nên làm nhất, tiếp tục nghiên cứu Toán học của bố.” Cô nhấn mạnh.

“Thế phải làm sao một đống học sinh ngoài kia?”

“Bố có thể thuê giáo viên khác, đường cùng quá thì con cũng dạy được!”

“Được thôi, con dạy đi.” Lão Lâm nói.

Lâm Triều Tịch thừ ra, đợi đã, cô vừa nói gì thế?

“Gần đây cũng hơi bận thật, quả nhiên là gái ruột của bố, biết chia sẻ gánh nặng với bố rồi.” Lão Lâm bỗng như trút được ngàn cân gánh nặng, ông ôm sách đứng dậy lải nhải, còn vỗ vỗ vai cô: “Cô giáo Tiểu Lâm, cố lên.”

Lâm Triều Tịch liếm môi, cô chợt thấy mình như vừa bị Lão Lâm gài vào tròng…

Có gì đó sai sai.

Nhưng cô vẫn ngẩng đầu nói với Lão Lâm: “Bố nhất định phải tiếp tục việc bố cần làm, con sẽ kiểm tra tiến độ hàng ngày!”

“Được thôi, hoan nghênh đốc thúc.”

Nói xong, Lão Lâm ôm giáo án định đi, vừa đi được hai bước thì điện thoại ông đổ chuông.

Ông đứng lại bắt máy: “Alo ai đấy?”

“Cô Mai à, có chuyện gì vậy??”

Lâm Triều Tịch giật mình, điện thoại của giáo viên chủ nhiệm!

“Rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô.”

“Được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp.”

Nói xong, Lão Lâm cúp máy, ông quay đầu nhìn cô.

Lâm Triều Tịch nuốt nước bọt, vừa rồi lúc cô lén lút bỏ chạy, hình như cô Mai yêu cầu mời phụ huynh đến trường thì phải.

“Bố bị gọi rồi, nửa tiếng nữa cô Mai muốn gặp mặt bố tại phòng làm việc.” Lão Lâm nói.

“À thì… vậy lớp học bây giờ cần con đến dạy luôn hả?” Lâm Triều Tịch thử dò hỏi.

“Con nghĩ nhiều rồi.” Lão Lâm lại mở máy gọi một cuộc điện thoại, ông nói: “Dù sao cũng là đại hội xử quyết công khai của con, nhân vật chính sao vắng mặt cho được?”

Dứt lời, điện thoại được kết nối, Lão Lâm quay đầu nói với người ở đầu dây bên kia: “Alo, rảnh không?”

Lâm Triều Tịch sững sờ, không biết Lão Lâm đang gọi cho ai, cũng không biết đối phương vừa nói gì, cô chỉ thấy Lão Lâm nói: “Bị giáo viên triệu tập rồi, nửa tiếng sau tại phòng làm việc của chủ nhiệm Mai, đi hộ một chuyến nhé.”

Lâm Triều Tịch: “???”
Bình Luận (0)
Comment