Lúc đến thì chạy phi nước đại, khi ra về Lâm Triều Tịch lại lững tha lững thững.
Cô không quá lo ngại vụ gọi phụ huynh, dù sao chính phụ huynh nhà mình còn tùy tiện, cô chả việc gì phải sợ.
Thứ duy nhất cô còn e ngại là thời gian, từ giờ đến ngày Lão Lâm xảy ra tai nạn còn 100 ngày, bất kể thế nào cô cũng phải mang luận văn Lão Lâm đã hoàn thành trở về.
Nhưng cho tới hiện tại, bài nghiên cứu của Lão Lâm trước mắt đang đi sai hướng.
Nhận thức được sai sót là bước đột phá mới, song đây là bước đột phá của tự Lão Lâm ở những năm sau, giờ cô phải tiết lộ thông tin này cho ông thế nào mới phải đây.
Nghĩ mãi nghĩ mại, Lâm Triều Tịch nhớ lại cuộc gọi của Lão Lâm ban nãy.
Nghe giọng điệu của ông thì có lẽ đang gọi cho người quen, hơn nữa lại gọi đến gặp giáo viên hộ con gái, lẽ nào là mẹ kế?
Đầu cô lại xoẹt qua kí ức của Lâm Triều Tịch ở thế giới này, Lão Lâm không có dấu hiệu tìm bạn đời mới, vậy thì… thân đến mức có thể tùy ý nhờ vả đến vậy, là ai nhỉ…
——
Cách sắp xếp tương tự trường cấp hai, hai lớp đứng đầu trường THPT Thực nghiệm là lớp 1 và lớp 2.
Thành tích thi vào cấp ba của cô thuộc hạng xuất sắc, lại được một suất tuyển thẳng nên được xếp vào lớp 1, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 họ Mai tên Cửu, Lâm Triều Tịch khá e dè cô giáo này.
Hồi còn ở thế giới dâu tây, thành tích thi cấp ba của cô cũng không tệ, về sau cũng được xếp vào lớp 1. Ban đầu chủ nhiệm Mai rất ưng cô, sau vụ tai nạn của Lão Lâm, thành tích của cô tuột dốc không phanh, cô Mai cũng vì thế mà thường xuyên giáo huấn cô.
Lâm Triều Tịch dựa vào trí nhớ tìm đến phòng làm việc cô Mai, thấy cảnh tượng bên trong, cô thực sự hoảng hồn.
Bầu không khí ngột ngạt, tính cả phụ huynh và học sinh tổng có tới hơn chục người, chưa kể tám giáo viên chủ nhiệm của tám lớp. Các thầy cô ngồi trên ghế, phụ huynh và học sinh ngoan ngoãn đứng đó.
Lâm Triều Tịch đứng ngoài cửa cúi chào: “Xin chào các thầy cô.”
Mười mấy cặp mắt đồng loạt hướng tới, Lâm Triều Tịch lại cúi người bước vào phòng làm việc.
“Bố em đâu?” Cô Mai nhìn cửa ra vào, hỏi.
“Bố em đang phải lên lớp, ông bảo em tới trước.”
“Bao nhiêu phụ huynh đang đợi, bố em không đến thì xử lí chuyện này kiểu gì?” Giọng điệu của cô Mai tạm coi như hòa nhã.
Lâm Triều Tịch vừa định mở miệng, bỗng có người gõ cửa văn phòng.
Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, có người đang đứng ngoài cửa.
Cô thoáng chốc sững sờ, xung quanh yên tĩnh, gió cũng dịu hơn. Cũng mới có mấy ngày, lại như đã quá lâu chưa gặp.
Người đến cúi chào rồi tiến vào, nói: “Em chào các thầy cô.”
Giọng vừa cất lên, Lâm Triều Tịch giật mình, cô hơi ngẩng đầu nhìn ngắm tỉ mỉ.
Có vẻ gầy hơn trước, nhưng cũng cao hơn một chút, bởi vậy mà trông càng thanh thoát. Cậu mặc đồng phục trường cấp ba Thực nghiệm, nền xanh chữ trắng, nhìn vừa giản dị, vừa sáng sủa.
Trừ cái đó ra thì mọi thứ đều ổn.
Lâm Triều Tịch mím môi, cô không hề yên tâm.
Người đến là Bùi Chi.
Trong kí ức của Lâm Triều Tịch ở thế giới phô mai, ấn tượng sâu nhất về Bùi Chi vẫn dừng lại ở ngày cậu rời khỏi trại tập huấn.
Từ đó trở đi, cô không có tin tức gì về Bùi Chi.
Tuy Lâm Triều Tịch của thế giới phô mai biết Bùi Chi chưa từng rời khỏi thành phố An Ninh, thậm chí trước khi khai giảng họ còn cùng nhau đi ăn, nhưng bởi không học cùng lớp nên không qua lại thường xuyên như trước.
Cũng vì không thường xuyên liên lạc, Lâm Triều Tịch cảm nhận được những khúc mắc giữa họ. Khúc mắc còn tồn lại khi cô phải đối mặt với việc Bùi Chi rời khỏi trại tập huấn.
Sau một thoáng kinh ngạc, cô Mai hoàn hồn: “Bùi Chi à, có việc gì ngày mai nói sau, giờ cô đang có việc.”
“Em đến vì việc của cô ạ.”
Lâm Triều Tịch cũng tỉnh táo lại, cô khó hiểu nhìn cậu.
“Em tới thay mặt phụ huynh của bạn ấy.”
Lâm Triều Tịch khẽ cúi đầu, cậu chĩa ngón trỏ vào cô.
Lâm Triều Tịch ngẩng phắt đầu, cô tự chỉ mũi mình: “???”
Bùi Chi gật gật đầu.
Não Lâm Triều Tịch tái hiện lại cuộc gọi vừa rồi của Lão Lâm——“Bị giáo viên triệu tập rồi, nửa tiếng sau tại phòng làm việc của chủ nhiệm Mai, đi hộ một chuyến nhé.”
Cô nuốt nước bọt, mẹ kế gì chứ?
Người này còn đáng sợ hơn mẹ kế.
Mười mấy người khác trong phòng cũng đồng loạt kinh ngạc.
Đám học sinh cười thầm, phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng mọi người cùng nhìn hai giáo viên. Mọi thứ đều giống như một trò hề, và cô là trung tâm của trò hề, Bùi Chi là đầu xỏ.
“Vớ vẩn!” Cô Mai đập bàn: “L M, TRIỀU, TỊCH!”
Một vị phụ huynh cười nói: “Bạn trai đến giúp bạn gái à?”
Bùi Chi vấn rất điềm tĩnh, không chút lay động.
“Bố bạn Lâm Triều Tịch là sư phụ dạy em từ bé.” Bùi Chi thản nhiên tiếp lời: “Thầy đang có lớp phải dạy nên nhờ em đến thay.”
Cậu giải thích: “Hơn nữa, em nghĩ rằng mục đích của việc họp phụ huynh là để giải quyết vấn đề của con cái. Chỉ cần giải quyết được vấn đề thì ai đến cũng đâu có gì khác biệt ạ?”
“Tuổi không lớn, ngữ khí không nhỏ.” Một phụ huynh khác không nhìn được nói.
“Vậy chúng ta thử xem, xem em có thể giải quyết được vấn đề gì?” Lúc này, chủ nhiệm ban chỉ đạo nhìn Bùi Chi đầy hứng thú.
Bùi Chi gật đầu.
Chủ nhiệm ban chỉ đạo nhìn các phụ huynh và học sinh đứng kín phòng, nói: “Hiện giờ có một đám học sinh đánh lộn, phụ huynh của các em đều có mặt, em xem nên kết án vụ này thế nào?”
Phòng làm việc xôn xao tiếng kháng nghị, song chủ nhiệm Vương chỉ cười, ông ra hiệu Bùi Chi lên tiếng.
“Địa điểm gây lộn ở đâu?” Bùi Chi hỏi. Đọc Full Tại truyenggg.com
Đám học sinh cúi gằm, không ai chịu trả lời cậu, phòng làm việc im lặng khoảng chục giây.
Các phụ huynh đâm chọc con mình, tóm lại là chủ nhiệm tám lớp đều hóng hớt nhìn Bùi Chi.
“Kết án không đơn giản nhỉ?” chủ nhiệm ban chỉ đạo nói.
Lúc này, Lâm Triều Tịch lên tiếng: “Ở cổng sau trường học, gần bụi cây bao quanh tường.”
“Phía đông hay phía tây?”
“Góc tây nam.” Lâm Triều Tịch nghĩ, có lẽ cô đã hiểu ý Bùi Chi: “Chỗ trồng bụp hồng cận và cây mận anh đào.”
“Camera số 3 chỗ bờ tưởng có lẽ đã ghi lại, chúng ta đến phòng bảo vệ xem thử, được không ạ?”
Ba chữ cuối “được không ạ” là nói với chủ nhiệm ban chỉ đạo.
Chủ nhiệm ngây người, một lúc sau mới nói: “Vậy chúng ta đi xem thôi.” Cô lại bổ sung: “Nhưng chuyện giữa đám học sinh với nhau không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Đám người họ lại nườm nượp kéo nhau đến phòng bảo vệ.
Trường học giờ chiều tối ngoài khu vực lớp 12 ra, còn lại đều yên tĩnh vắng vẻ.
Bùi Chi và cô đi sau cùng, cậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lâm Triều Tịch: “Bọn họ đánh tớ.”
Thường thì các phụ huynh sẽ nói “Con không động đến chúng nó thì chúng nó việc gì phải đánh con”, nhưng phụ huynh họ Bùi thì khác, cậu nói: “Vậy thì phải đánh lại chứ?”
Giọng cậu hờ hững nhưng nghe rất nghiêm túc, Lâm Triều Tịch hơi thụ sủng nhược kinh.
Cô nhìn bóng lưng một người phái trước, bảo Bùi Chi: “Có một việc cần nhờ cậu.”
——
Phòng bảo vệ trường học.
Gây gổ đến mức phải xem camera theo dõi không phải chuyện nhỏ, phòng bảo vệ rất phối hợp, nhân viên ngồi trước camera giám sát, nhanh chóng giúp họ truy xuất video tại thời điểm xảy ra vụ việc.
Sau một lúc tua nhanh, Lâm Triều Tịch nhìn thấy chính mình.
Trong video, cô đang đeo cặp bước trên lối nhỏ trong khuôn viên trường. Sau đó cô bỗng dừng bước nhìn trái liếc phải, rồi lại chuyển hướng tiến về góc tây nam.
Đoạn video rất ngắn nhưng đủ để làm rõ hai chuyện.
1. Cô chỉ đi một mình.
2. Cô gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới chuyển đổi hướng đi.
“Thử xem có xem được camera ở góc đông tây của vườn hoa không?” chủ nhiệm ban chỉ đạo nói.
Nhân viên theo lệnh chuyển sang kênh camera theo dõi khác.
Nghe đến đây, đám nhóc đứng trước màn hình theo dõi lén lút nhìn nhau mấy lần, trông vô cùng chột dạ.
Bắt đầu một đoạn ghi khác, video được tua nhanh, cảnh tượng lúc xảy ra chuyện xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Góc vườn trồng bụp hồng cận và cây mận anh đào, hai nam hai nữ, tổng cộng bốn người đang hợp sức xô đẩy một nữ sinh khác trông vô cùng ốm yếu.
Trong họ có vẻ đang muốn hỏi nữ sinh bị xô ngã điều gì đó, bạn nữ kia không chịu nói, họ lao vào dẫm đạp, thậm chí còn rút con dao găm Thụy Sĩ ra uy hiếp.
Lúc này Lâm Triều Tịch thấy mình xuất hiện trong video, cô thấy mình không hề do dự lao đến, lấy một địch bốn, ngăn cản bốn người kia lại.
Ý chí kiên định, hành động quả cảm.
Người đó chính là cô, cũng không phải là cô.
So với cô của ngày trước, Lâm Triều Tịch của thế giới phô mai hăng hái và quyết liệt hơn nhiều. Đoạn video phát đến một cảnh khác, Lâm Triều Tịch thấy mình giơ tay chặn lại lưỡi dao đe dọa cô.
Lâm Triều Tịch ở cố tình đánh động lớn chuyện nên bảo vệ trong trường nhanh chóng tìm đến. Hỗn chiến kết thúc, giáo viên tìm đến tóm học sinh của mình về xử lí.
Thấy máu tươi phun ra từ tay cô, cô Mai hoảng sợ xém ngất, tức tốc kéo cô đến phòng y tế.
Sau đó là màn cô đến với thế giới phô mai lần thứ ba.
Chuyện rất đơn giản, camera giám sát khiến chuyện vốn đơn giản trở nên càng sáng tỏ.
Căn phòng yên ắng một hồi, sau đó, tiếng quát vang như sấm nổ ra: “Nhìn những gì mày làm đi, còn không mau nhận lỗi với thầy cô bạn bè!”
Phụ huynh nọ sút con mình một cú dứt khoát, cũng chính là phụ huynh của cậu nhóc chém cô.
Dứt lời, những phụ huynh khác cũng phản ứng lại, họ lũ lượt thúc giục con mình xin lỗi và cầu xin chủ nhiệm ban chỉ đạo tha thứ.
“Em xin lỗi thầy.”
“Bọn em sai rồi ạ…”
Bạn nữ bị bắt nạt đứng ở góc phòng, cô bạn đeo cặp kính, mặt mày bầm tím, đầu cúi gằm không dám nhìn những người bắt nạt cô. Bố mẹ cô bạn đó trông rõ rất tức giận, song đối mặt với tình huống này, họ dường như không biết phải giải quyết thế nào.
Thậm chí Lâm Triều Tịch còn tận mắt thấy đám học sinh bắt nạt cô bạn kia lén lút nhếch mép cười khinh khỉnh.
Thấy cảnh này, cô và Bùi Chi nhìn nhau, họ buông chiếc điện thoại đã quay loại tất cả, cùng nhau quay người đi thẳng.
“Đợi đã, hai em đi đâu đấy?” chủ nhiệm ban chỉ đạo cực kì nhạy bén, ông gọi họ lại.
Bùi Chi đang cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện, cậu ngừng lại, nói: “Báo cảnh sát.”
Đám phụ huynh hoảng hồn.
“Báo cảnh sát cái gì!”
“Học sinh cãi vã đánh lộn…”
“Theo điều bốn mươi ba
“Luật An ninh quốc gia Nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa”: Đánh đập người khác, hoặc cố ý gây thương tích sẽ bị tạm giam từ 10-15 ngày với các trường hợp: Một, đánh nhau theo bầy, gây thương tích cho người khác; hai, nhiều lần ẩu đả khiến người khác bị thương hoặc một lần ẩu đả gây thương tích cho nhiều người.” Giọng Bùi Chi bình tĩnh như không mảy may tức giận.
Phụ huynh tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi, có vẻ đều cho rằng Bùi Chi đang nói đùa.
Trong phòng còn có một giáo viên khác, chủ nhiệm lớp 8, cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của đám nhóc bắt nạt người khác, cô không nhìn được lên tiếng: “Bạn học Bùi Chi, hiện tại tính chất của vụ việc này tương đối nghiêm trọng, đây không phải lúc em hành động theo cảm tính, em cần thương lượng với các thầy cô và phụ huynh khác để đưa ra phương pháp xử lí.”
“Phương pháp xử lí của em là báo cảnh sát, ngoài ra không chấp nhận bất kì lời xin lỗi nào hết.” Nói xong Bùi Chi nhìn cô, cậu bình thản nói: “Đi thôi.”
“Cháu tưởng báo cảnh sát là có thể giải quyết vấn đề sao?”
“Bạn nhỏ ơi, cháu chưa bước ra xã hội đâu, kể cả có vào đồn cảnh sát…”
“Cháu biết, vậy nên cháu đang gọi cho một người chú.” Bùi Chi nói.
“Cháu uy hiếp chúng tôi?” Một vị phụ huynh nóng tính cả giận nói.
“Đúng vậy, chú hiểu ra vấn đề rồi đấy.” Đọc Full Tại truyenggg.com
“Bạn học Bùi Chi, rốt cuộc là em muốn gì?” Cuối cùng chủ nhiệm ban chỉ đạo cũng chậm rải lên tiếng.
“Cậu nghĩ sao?” Bùi Chi cúi đầu hỏi cô.
Lâm Triều Tịch gật gật đầu, cô tiến lên một bước, nói: “Em có thể không truy cứu chuyện xảy ra hôm nay và không báo cảnh sát, yêu cầu của em cũng rất đơn giản, em muốn họ không bao giờ làm phiền bạn nữ họ bắt nạt hôm nay, cũng như không bao giờ được phép bắt nạt các học sinh khác.”
Đám phụ huynh thở phào, dường như đây là một yêu cầu không thể nào đơn giản hơn.
“Mau lên!”
“Tôi chắc chắn, bọn nhỏ nhà tôi sẽ không bao giờ dám bắt nạt người khác nữa!”
Họ thúc giục con mình.
Đám học sinh kia cũng cảm thấy thật đơn giản: “Bọn tôi đảm bảo không bao giờ bắt nạt người khác nữa.”
“Bọn tôi thề sẽ học, hành, cẩn, thận, thiên, thiên, hướng, thượng…”
Họ dài giọng, lần lượt thề thốt.
“Viết lại đi.” Lâm Triều Tịch nói: “Mỗi người thuật một phần chuyện đã xảy ra, sau đó kí tên, in dấu tay.”
Đám nhóc nhìn nhau, song vẫn làm theo lời cô, viết rồi kí tên, đóng dấu.
Thế là Lâm Triều Tịch nắm trong tay 4 tờ lời khai, cô gom lại, đứng chắn trước bạn nữ bị bắt nạt hôm nay và tuyên bố với bốn người kia: “Tất cả video, ghi âm đối thoại, cũng như lời khai của các cậu hôm nay đều đã được tôi lưu lại, tất cả đều là chứng cứ. Nếu tôi phát hiện ra các cậu vẫn tiếp tục đi bắt nạt người khác, tôi sẽ đăng tất cả những thứ này lên mạng, đồng thời khởi kiện tố tụng dân sự.”
Lâm Triều Tịch nghĩ một chút, cô cảm thấy vẫn chưa đủ ác nên nói tiếp: “Tin tôi đi, những chứng cứ các cậu đánh người hôm nay mà được phát tán trên mạng thì các cậu sẽ là mục tiêu công kích của công chúng, đến lúc đó, giai đoạn kiện tụng sẽ được báo chí đưa tin, rất nhiều người sẽ biết các cậu là ai, các cậu đã làm những gì. Sẽ chẳng có trường đại học nào sẵn sàng nhận các cậu, hoặc tệ hơn là nhà tuyển dụng của công ti các cậu ứng tuyển đọc được tin tức, nếu sau này còn muốn sống tốt thì đừng ôm tâm lí ăn may!”
Với những đứa trẻ còn đang tận hưởng mùa hoa, không có gì đáng sợ hơn bóng đen của cuộc đời mai sau. Đến bước đường này, bốn học sinh kia cuối cùng cũng tái mặt và bắt đầu biết sợ.
Lâm Triều Tịch nhìn chủ nhiệm ban chỉ đạo, cô chốt lại: “Hi vọng thầy cô và nhà trường sẽ làm tốt vai trò giám sát, một khi sự việc bị tung lên mạng thì uy tín của nhà trường cũng sẽ bị tổn hại.”
——
Khi Lâm Triều Tịch và Bùi Chi rời khỏi trường học, đường phố đã lên đèn.
Trăng sáng sao thưa, gió đêm mát mẻ.
Bùi Chi đi trước cô một chút, Lâm Triều Tịch bám theo sau, thật ra cô rất vui. Nói tóm lại, cô vẫn làm theo nguyện vọng của Lâm Triều Tịch của thế giới này, xử đẹp chuyện xảy ra hôm nay.
Nếu chỉ yêu cầu một hình phạt đơn giản, không những họ có thể tìm cách hủy bỏ trong giai đoạn xét tốt nghiệp, mà còn có khả năng những học sinh này lại tiếp tục bắt nạt bạn nữ kia.
Nhưng giờ đã khác một chút, có bằng chứng trong tay, không chỉ học sinh mà phụ huynh cũng bị đe dọa, thậm chí nhà trường cũng không dám chiếu cố những học sinh này.
Đây là phương án xử lí mà Lâm Triều Tịch của thế giới này nghĩ ra lúc ở phòng y tế, cô chỉ giúp một tay.
Đối với đám cấp ba mới vào, vài tờ thông báo xử phạt hay hóa đơn viện phí đều chẳng quan trọng, quan trọng là phải giúp được bạn nữ kia về sau không bị bắt nạt nữa.
Cô thực sự cảm nhận được ý chí bảo vệ người khác mãnh liệt của mình, không còn mơ hồ hay do dự mà rất rõ ràng và kiên định. Sự giúp đỡ ban đầu của cô với Bao Tiểu Manh cũng đã thay đổi cô của thế giới này.
Lâm Triều Tịch của thế giới này sẽ không giống cô của ngày xưa, lập lờ lưỡng lự không biết nên ở lại lớp 9-13 hay không.
Dù chỉ là một hành động tiện tay cũng phải làm tốt đến cùng.
Lâm Triều Tịch vươn vai, cô cảm thấy thật đã.
Và tuyệt vời hơn là có phụ huynh họ Bùi ở phía trước. Sau khi cô đưa ra yêu cầu, vị phụ huynh họ Bùi đã làm rất dứt khoát, quá trình cậu hành động quả quyết đến mức hoàn toàn không giống một học sinh cấp ba.
“Hôm nay cảm ơn cậu!” Lâm Triều Tịch tiến lên một bước vỗ vỗ vai Bùi Chi, bật cười sảng khoái: “Mời cậu một bữa xiên nướng.”
Bùi Chi ngoảnh đầu, thấy nụ cười của cô, sắc mặt cậu trầm xuống.